Quân nhân đều là người đáng tin cậy, chị biết người làm quan trong bộ đội đều là người có bốn túi áo, chức vị cụ thể thì chị không biết, nhưng mà cũng không ngăn cản việc Cát Tuyết bắt lấy cây cỏ cứu mạng được.
Chị không để ý được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy người đàn ông này trông có vẻ khí thế kinh người, cực đoan nhận định quân nhân là người tốt, nhất định có thể bảo vệ được con gái mình, chị không muốn con gái lại phải trải qua đau khổ một lần nữa.
=Cát Tuyết cho rằng tất cả mọi người chuyện sẽ tốt thôi, chỉ là sau khi trở về nhà, đối diện với ánh mắt tĩnh mịch kia của con gái, cả người chị đều không chịu được, không để ý người quân nhân bị chị ỷ lại vẫn đang ở đây mà ôm lấy con gái gào khóc.
Chị hiểu, con gái và chị đều mang theo ký ức để trùng sinh.
Trong nháy mắt đó, chị rất hận thế giới này.
Để một mình chị nhớ lại là được rồi, tại sao phải cho con gái chị cũng phải nhớ lại cái quá khứ tồi tệ đó nữa chứ.
Chị biết kiếp trước con gái có bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, cho nên sau khi sống lại vẫn luôn bầu bạn bên cạnh con gái mình.
Về phần chuyện kết hôn, sau khi biết người ân nhân cứu mạng mình vẫn độc thân, chị không thèm quan tâm nữa, bởi vì chị biết người nhà chị sẽ vì chị mà làm chủ