Cát Tường nghe được Đoàn Tử trả lời, nói không thất vọng là không thể nào.
Nhưng mà Cát Tường cũng biết, đồng bọn nhỏ đã tận tâm tận sức rồi, không thấy là cái bụng tròn vo đã nhỏ đi một vòng rồi sao.
Cô đưa tay vòng ra sau lưng, sau đó tìm cái túi nhỏ bên cạnh cặp sách, từ trong đó lấy ra một miếng bánh ngọt trứng gà, tách ra một miếng nhỏ đặt vào lòng bàn tay, để nó tùy ý mổ trong lòng bàn tay.
Đoàn Tử là một con chim sẻ bạc má đuôi dài thành tinh, sau khi cô đi vào thế giới này, Đoàn Tử đã nói cho cô biết.
Vào đêm cô và mẹ bị chôn vùi trong trận lở tuyết kiếp trước, cô đã nhạt được Đoàn Tử dường như đã sắp đông cứng lại ở trong sân của ngôi nhà mà cô ở nhờ.
Lúc đó cô cũng không biết chú chim này thuộc loài gì, chỉ cảm thấy nhóc con này trắng trắng tròn tròn, trông rất đáng yêu.
Lúc đó toàn bộ thôn làng bị tuyết phủ trắng xóa, căn bản là không ra được khỏi đó.
Cô và mẹ cũng hoàn toàn không có kiến thức về việc cứu một chú chim nhỏ, chỉ là nghĩ nếu như động vật bị lạnh thì sưởi ấm cho nó là được rồi.
Vì để sưởi ấm cho nó, sau khi làm cho nhóc con đó sạch sẽ hơn thì cô ôm nó vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình