Nghĩ đến đây, cô lại không nhịn được đưa tay ra chọc chọc vào thân thể tròn vo của Đoàn Tử.
Lúc nó ngại phiền quay mông lại đối mặt với cô, Cát Tuyết còn bật cười ra tiếng.
Thôi được rồi! Nó đáng yêu như thế, có thể ăn thì cứ ăn đi…=Một người một chim đi trên đường trò chuyện rất vui vẻ.
Nửa tiếng đồng hồ đi bộ trôi qua rất nhanh.
Sau khi Cát Tường về đến nhà, hai đứa em họ của cô học tiểu học ở trong thôn đã về nhà rồi, đang ngồi ngay ngắn trên bàn đá trong sân nhà làm bài tập.
Hái đứa nhóc nhìn thấy cô trở về, cũng không dám nói chuyện, chỉ lén lút nháy mắt ra hiệu với Cát Tường.
Vì sao không dám lên tiếng, nguyên nhân rất đơn giản, bà nội Cát Thúy Phương như thần giữ cửa, đang ngồi bên cạnh giám sát mà.
Nhìn thấy cháu gái về đến nhà, từ đầu Cát Thúy Phương đang xị mặt nay nở một nụ cười: “Ôi, cháu gái cưng của bà đã về rồi! Nhanh đến phòng bếp đi, bà đã bảo bác gái con nấu canh đậu đỏ cho con rồi đó, con gái uống cái này tốt lắm.
”Nghe vậy, Cát Tường đặt cặp sách trên chiếc ghế cạnh bàn đá, nhìn về phía bà cụ cong cong đôi mắt hạnh, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: “Vâng ạ!”Sau đó lấy hai viên kẹo cao su trong túi ra chia cho hai em trai rồi cô mới đi vào phòng bếp.
=Trong phòng bếp, bác gái Lý Hồng Mai đang