Ba ba làm mất công việc giúp người ta xây nhà, về nhà miễn không được nãi nãi Quách Xuân Hoa nhắc tới một trận.
"Ai..
Ta biết ngay là kết quả này, anh mà đáng tin thì heo mẹ đều biết leo cây."
Quách Xuân Hoa nói chuyện rất nặng nề, tâm tình Đồng Thành Quân xuống rất thấp.
Đồng Hân thấy, không khỏi lắc lắc đầu, ngồi ở băng ghế nhỏ trên sân thượng ăn kẹo, trẻ con đối với mê hoặc của kẹo chính là không chống đỡ được.
Quách Xuân Hoa nói vài câu quở trách như vậy, đem hắn nói tới một bộ dáng vẻ hoàn toàn thất vọng, ba cô quả thật không hổ là Quách Xuân Hoa từ bé bắt đầu thuần phục "Đại hiếu tử".
"Hân Hân, ba ba đi xuống đồng cắt một ít rau lợn về, con một mình ở trong nhà chơi nha." Đồng Thành Quân cầm cái liêm, xách lấy cái sọt, liền từ bậc thang bên phải hành lang bước đi, dọc theo đường mòn hướng ruộng bên kia đi đến.
Đồng Hân tiếp tục ngồi ở trên sân thượng phóng tầm mắt, phát ngốc, bỗng nhiên thấy rõ trên đường nhỏ phía trước nhà xuất hiện hai bóng người, một cái là Đồng Thành Kiệt, một cái khác..
Nhìn lạ mặt, nhưng ăn mặc như là người đoàn phim bên kia.
Đây là tình huống gì? Đồng Thành Kiệt làm sao sẽ dẫn người trong đoàn phim đến nhà?
Đang suy đoán, Đồng Thành Kiệt đã mang người đến gần, hắn bốn phía nhìn một chút, hỏi Đồng Hân: "Hân Hân, ba nhóc đâu?"
"Đi cắt rau lợn rồi." Đồng Hân nãi thanh nãi khí đáp.
"Há," Đồng Thành Kiệt xin lỗi nhìn về phía Tiểu Phương, nói: "Thực là không khéo, hắn vừa vặn không ở.
Nếu không, lần sau lại tới?"
"Này.." Tiểu Phương do dự, khoảng cách không gần, việc của hắn cũng nhiều, nào có thời gian lần sau đến.
Đồng Hân to tròn con mắt đảo tới đảo lui đánh giá, nghe được người đoàn phim tựa hồ là chạy đến tìm ba cô, lẽ nào..
Cô liền vội vàng nói: "Cắt rau lợn rất nhanh, thúc thúc ngươi chờ một chút, ba ba con rất nhanh sẽ trở về."
"Thế à, vậy ta liền đợi một lúc," Tiểu Phương cười, kéo cái ghế dài liền ngồi xuống.
Đồng Thành Kiệt sắc mặt thâm trầm, nghĩ thầm như vậy không phải biện pháp, vì vậy nói: "Tôi đi gọi tam ca về."
Nói xong, Đồng Thành Kiệt hướng về phía ruộng bên kia đi đến.
Tiểu Phương thấy Đồng Hân lớn lên đáng yêu, không nhịn được trêu chọc cô, "Tiểu bằng hữu, con mấy tuổi rồi?"
Câu mở đầu lỗi thời như này, Đồng Hân trực tiếp bỏ qua, ánh mắt đánh giá người trước mặt hỏi: "Thúc là người bên đoàn phim kia?"
Tiểu Phương không nhịn được sửng sốt một chút, tiểu bằng hữu này nói chuyện còn rất lão luyện nha, nhưng vẫn không khỏi gật gật đầu, "Đúng vậy."
"Thúc tìm ba ba con làm gì?"
"Tìm hắn đóng phim a," Tiểu Phương cười ha hả nói, cũng mặc kệ Đồng Hân có nghe hiểu hay không, "Chúng ta đoàn kịch có cái lâm thời thêm vai phụ, còn không tìm được ứng cử viên đóng vai, nghe nói cha nhóc dung mạo rất đoan chính, cho nên chúng ta đạo diễn để cho ta tới nhìn người."
Đồng Hân sau khi nghe xong, nội tâm mừng như điên, không nghĩ tới trước chủ động không được, cơ hội ngược lại đưa đến tới trước mặt.
Cô vội vàng gật đầu nói: "Ân, mọi người đều nói ba ba con lớn lên đẹp mắt, hôm nay cha con con còn đi xem bọn thúc đóng phim, ba còn nói xem bọn thúc đóng phim thật sự thú vị."
"Thật sao?" Tiểu Phương trong lòng nhất thời có sáu phần nắm chắc, đem nhân vật định ra, liền có thể thoát khỏi tình cảnh cả ngày bị Dương đạo đuổi theo đòi người.
* * *
Đồng Thành Kiệt tìm tới trong đất, Đồng Thành Quân đang khom lưng cầm liêm, nhanh chóng rơi xuống đất xoèn xoẹt cắt rau lợn, nghe thấy âm thanh cũng không đứng lên, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, chợt cười nói: "Thành Kiệt, sao cậu lại tới đây."
Đồng Thành Kiệt đến gần, nhìn anh nông dân dơ hề hề cố ý lại mọc ra một gương mặt tuấn tú, lòng tràn đầy không vui nói: "Là mẹ bảo tôi tới, nói tối nay muốn ăn cá, bảo anh đi trong sông bắt mấy con cá về."
Nghe xong lời này, Đồng Thành Quân đứng dậy, đứng thẳng so với Đồng Thành Kiệt cao hơn nữa nửa cái đầu, vai rộng eo hẹp, mặc áo T-shirt cũ nát cũng đẹp mắt, rõ ràng mỗi ngày đều phơi nắng nhưng da dẻ vẫn trắng đến phát sáng.
"Đi bắt cá?" Đồng Thành Quân suy nghĩ một chút, nói: "Vậy đợi ta trở về lấy lưới bắt cá."
"Liền lấy tay bắt không được sao?" Đồng Thành Kiệt thiếu kiên nhẫn nói: "Anh bơi không phải rất lợi hại sao? Cũng mấy lần tay không bắt cá."
Đồng Thành Quân cười cười, "Đó là lúc vận khí tốt, tay không đi bắt không biết muốn bắt tới lúc nào."
"Dù sao tôi không quan tâm, anh trực tiếp đi bắt cá, nếu bắt không được anh đừng trở về." Đồng Thành Kiệt phát một trận tính khí, xoay người rời đi "Dù sao mẹ bà ấy tối hôm nay nhất định phải ăn cá."
Hắn nghĩ tam ca Đồng Thành Quân chậm trễ thời gian trở về, như vậy phó đạo diễn liền không nhìn thấy hắn, việc Đồng Thành Quân cướp vai phụ cũng coi như xong.
Đồng Thành Kiệt đầy mặt tiếc nuối về đến nhà, buông tay nói: "Anh tôi phải đi bắt cá, nói tối nay muốn ăn cá, không bắt được cá thì không trở lại."
Đồng Hân giơ tay nhỏ lên đỡ trán, này đúng là rất giống việc ba cô sẽ làm ra.
"Này.." Tiểu Phương do dự một chút, nói: "Ta ngồi chờ hắn đi, không chừng rất nhanh sẽ trở về."
"Vậy ngài chờ đi!" Đồng Thành Kiệt cười cười nói: "Chính là tối rồi, trong thôn tối đen như mực, ngài đi về cũng không tiện."
Tiểu Phương tâm tư lại bắt đầu dao động, "Vậy lại chờ một lát."
Cơ hội tốt như vậy, Đồng Hân làm sao có thể để nó bạch bạch chạy mất, cô vội vàng nói: "Thúc thúc, thúc phải đợi ba ba con nha, nếu như sợ trời tối không thể quay về, đến lúc đó gọi ba ba con đánh đèn pin đưa thúc không phải tốt rồi?"
"Đi đi, chuyện của người lớn, trẻ con biết gì mà xía vào," Đồng Thành Kiệt quát Đồng Hân ngừng lại, nói: "Người ta là đạo diễn lớn, vội vàng đâu, nào có rảnh chờ ba ngươi!"
"Ta lại chờ một lúc." Tiểu Phương nói: "Trước khi trời tối, ta khẳng định là phải đi."
Thời gian từng chút trôi đi, còn không thấy thân ảnh Đồng Thành Quân về nhà, Đồng Hân gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, thực sự ngồi không yên, muốn tự mình đi tìm ba ba, kết quả bị Đồng Thành Kiệt một phát bắt được, hắn cười nói: "Hân Hân a, mấy ngày trước mẹ nhóc không phải dạy nhóc toán số sao? Thúc thúc kiểm tra ngươi, có được hay không?"
"Không muốn.."
Tiểu hài tử là không có từ chối quyền lợi, Đồng Hân căn bản tránh không thoát, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất đếm đầu ngón tay tính toán, "Một thêm một, bằng một.."
Màn trời dần tối, các hộ gia đình trong thôn đều mở ra đèn điện, chiếu lên gian nhà đèn đuốc sáng choang, mùi thơm của thức ăn bay chung quanh.
"Hân Hân, mẹ ngươi đâu? Làm sao còn chưa về?" Nãi nãi Quách Xuân Hoa lải nhải cằn nhằn tiến vào phòng bếp, đói bụng mà thấy con dâu thứ ba còn chưa có trở về, chỉ có thể tự mình động thủ, vo gạo xong, lại chui ra hỏi một câu, "Lão tam đâu?"
"Đi bắt cá rồi." Đồng Thành Kiệt nói.
"Bắt cá mà không đem lưới đánh cá đi!" Quách Xuân Hoa nhìn thấy góc hành lang chỗ thả tạp vật, trên tường còn treo lưới đánh cá,