Diệp Định Quốc nằm ngủ trong phòng của em út.
Em út ngủ cùng ba mẹ.
Đêm xuống, trong phòng dần lạnh.
Diệp Chiêu nằm ở ngoài cùng, kế bên là Tiểu Cầm, tận cùng là Diệp Tiểu Trân.
Cửa sổ phòng các cô mở ra, ngoài đường im ắng.
Ba gian phòng nhà họ Diệp đều mở cửa phòng ngủ khi trời nóng.
Tiếng ngáy của hai bác liên tục vang lên.
Khi đồng hồ treo tường ngoài phòng khách vang lên ba tiếng, Diệp Chiêu lặng lẽ bò dậy.
Cô rón rén đi vào phòng em út.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, khi đã quen với bóng tối ban đêm là có thể nhìn thấy rõ ba cô nằm trên giường, một tay gối lên đầu, gần như không có tiếng ngáy nào.
Túi du lịch mà Diệp Định Quốc luôn mang bên mình được đặt ở cuối giường, ở nơi mà cô có thể dễ lấy được.
Nhưng điều phiền toái là chân của ba cô đặt trên túi.
Trong tình huống không đánh thức ba cô mà muốn rút túi du lịch này ra thì khá là khó.
Hệ thống đang ngủ chợt tỉnh giấc: "Cô lại định làm chuyện trái pháp luật gì sao? Không được làm.
"Diệp Chiêu không để ý tới hệ thống.
Cô đứng ở cuối giường một lát, ba cô vẫn nằm im không nhúc nhích, dường như sẽ ngủ như vậy tới sáng.
Cô không thể tiếp tục chờ đợi như thế.
Diệp Chiêu đi tới phòng khách, rót một cốc nước suôi để nguội rồi quay lại phòng em út.
Diệp Định Quốc vẫn giữ nguyên tư thế trước, hoàn toàn không hề di chuyển.
Diệp Chiêu giơ tay kéo bật điện, đánh bạo đi tới đẩy ba cô.
"Ba, có phải ba muốn