Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại, Diệp Chiêu dùng tốc độ nhanh nhất như thỏ mở túi du lịch cuối giường.
Hệ thống thét lên: "Cô lại trộm đồ rồi.
"Diệp Chiêu ngó lơ.
Cô nhanh chóng lật xem túi du lịch của Diệp Định Quốc.
Ngoài mấy bộ đồ để thay lúc tắm giặt thì còn một túi tài liệu.
Cô mở ra xem, bên trong là cái gì mà "thỏa thuận chuyển nhượng nhà xưởng".
Cô không có thời gian xem kỹ, bèn thả nó lại.
Lật xem từ trong ra ngoài, cuối cùng cô tìm được cái ví ở tường kép.
Cô kéo khóa, cuối cùng tìm được cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ, to bằng lòng bàn tay.
Tiếng xả nước từ nhà vệ sinh vang lên.
Diệp Chiêu nhanh chóng rút hộ khẩu ra.
Không có sổ hộ khẩu, cô muốn xem ngày mai bọn họ đi đăng ký kết hôn kiểu gì.
Muốn tái hôn nuôi con gái hờ của người khác, lại không muốn nuôi con gái ruột ư? Không có cửa đâu.
Trong ví của Diệp Định Quốc ngoài sổ hộ khẩu ra thì còn một xấp tiền trăm tệ màu xanh lam.
Tay Diệp Chiêu khựng lại, cô do dự, cuối cùng dường như ý chí nguyên thân còn sót lại chiếm thượng phong, cô lấy hết số tiền này đi.
Hệ thống nổi trận lôi đình: "Trộm tiền là phạm pháp.
"Diệp Chiêu phản bác: "Ta chỉ lấy phí sinh hoạt mà ông ta nên đưa thôi.
"Hệ thống lại nói tiếp: "Nếu Diệp Định Quốc báo cảnh sát, cô xong đời rồi.
"Dựa theo quy định, nếu người xuyên không mà phạm pháp bị bắt, như vậy coi như nhiệm vụ thất bại.
Diệp Chiêu nhún vai, người sĩ diện như Diệp Định Quốc còn lâu mới báo cảnh sát.
Cho dù có báo, cảnh sát cũng không