Chốc lát sau, cuối cùng Diệp Định Quốc cũng tới nghe máy.Giọng ông ta nghe tỉnh táo hơn bác gái nhiều."Mày lấy sổ hộ khẩu, lấy cả tiền mặt trong ví của tao, mày định làm gì?"Đúng là chỉ có ba cô biết trọng điểm, biết nói chuyện.Diệp Chiêu vẫn đáp câu kia: "Con muốn đi học."Diệp Định Quốc: "Tao đâu có không cho mày đi học.
Tao chỉ cho mày thấy rõ mày là cái thứ gì.
Mày lén lút lấy sổ hộ khẩu đi, mày đang muốn uy hiếp tao."Diệp Chiêu rất bình tĩnh:"Con không uy hiếp, con chỉ muốn nói cho ba biết, con muốn đi học, con muốn tham gia kỳ thi đại học sang năm.Con lấy đi sổ hộ khẩu của con, sau đó lấy cả phí sinh hoạt mà ba nên đưa cho con.
Nếu ba cảm thấy cho 2000 là quá nhiều, chờ có tiền con sẽ trả lại."Diệp Định Quốc nhịn một bụng tức giận:"Mày muốn thi vào đại học thì cũng phải tới năm sau mới cần dùng tới hộ khẩu.
Bây giờ mày lấy nó đi vốn là để làm gì?Rõ ràng là mày cố ý để tao và dì Bạch không đi đăng ký kết hôn được, có phải không?"Diệp Chiêu cười một tiếng, không hề né tránh: "Đúng vậy, con cố ý đấy."Diệp Định Quốc không thể nén giận được nữa, lập tức mắng mỏ:"Đồ vô liêm sỉ, mày đang lãng phí thời gian của tao rồi.
Tao bận bao nhiêu là việc, về được một lần nào có dễ dàng.
Mày lập tức cầm hộ khẩu về đây cho tao.""Không còn kịp rồi, sáng sớm nay