Cô bẻ bánh làm đôi, chia nhau mỗi người một nửa.
"Sao em lại đi theo chị?"Tiểu Cầm ăn bánh, khẽ trả lời: "Em nhìn thấy vé xe lửa của chị.
""Vậy làm sao em lên xe lửa được?""Em nắm quần áo của người khác.
"Trông thật thà, nhưng lại rất thông minh.
Diệp Chiêu thầm thở dài một tiếng, chỉ có thể dẫn cô bé tới Thâm Quyến vậy.
Xe dừng ở ga một trấn nhỏ.
Có người gõ cửa kính bên ngoài rao bán đồ ăn.
Diệp Chiêu mua một phần cơm rang, còn gọi thêm hai chiếc chân gà kho tộ và hai quả trứng luộc nước trà.
Tiểu Cầm ngồi bên cạnh nuốt nước miếng: "Chị à, thôi đừng mua.
"Tuy cô bé cũng muốn ăn chân gà, nhưng sợ chị mình mua hết tiền, bữa sau sẽ phải nhịn đói.
Sáng hôm đó Diệp Chiêu cầm hai nghìn tệ từ trong ví tiền của ba, lại rút hơn bốn trăm từ sổ tiết kiệm, nên bây giờ cô có hơn hai nghìn bốn trăm tệ.
Ở niên đại này, đây là một khoản tiền không hề nhỏ.
"Mau ăn đi, nay có rượu ta cứ say trước, quan tâm mai uống nước lã gì.
" Diệp Chiêu cười dọa em gái.
Tiểu Cầm nhồm nhàm ăn chân gà, chỉ cần đi theo chị, cho dù phải đi ăn xin hay uống nước lạnh thì cô bé cũng chịu.
Ăn tối xong, Diệp Chiêu lại chợp mắt một lát.
Chừng khoảng tám giờ, nghe thấy loa thông báo đã tới trạm, đã tới tỉnh lỵ, tàu sẽ dừng ở nhà ga này mười lăm phút.
Diệp Chiêu đứng dậy, dặn dò Tiểu Cầm: "Em ở đây chờ chị, đừng đi lung tung.
Chị đi mua ít đồ rồi sẽ về ngay.
"Xe lửa tới trạm, Diệp Chiêu xuống quầy bán đồ