Là chị hai Diệp Tiểu Trân đã trở về, Diệp Tiểu Cầm sợ quá, nuốt chửng chỗ kem còn lại trên que, sau đó ném que ra ngoài cửa sổ.
Diệp Chiêu hơi nheo mắt lại, dáng vẻ sợ sệt đáng thương của Diệp Tiểu Cầm y hệt cô lúc còn bé, vừa mới vào cô nhi viện, bị những đứa trẻ lớn khác bắt nạt.
"Đừng sợ.
"Ngoài cửa có nửa chậu bột khoai lang, Diệp Chiêu chợt nảy ra kế.
Cô chưa bao giờ để mình thua thiệt, ở cô nhi viện cũng từng đấu trí đấu dũng với khá nhiều người.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô ngậm cây kem, hơi hé cửa phòng, trèo lên ghế đẩu, để chậu bột khoai lang lên trên mép khung cửa.
Diệp Tiểu Cầm kinh hãi hô lên:"Chị cả!""Suỵt!"Diệp Chiêu đá văng cái ghế đẩu ra, quay trở về bên cửa sổ nhàn nhã ăn kem.
"Mày tưởng mày có người bênh, thì tao không dám đánh mày à?" Giọng của Diệp Tiểu Trân càng ngày càng gần.
"Rầm!" Cánh cửa bị đẩy ra!Ngay lúc đó, nửa chậu bột khoai lang nghiêng đi, đổ úp xuống, cả người Diệp Tiểu Trân biến thành một người tuyết.
"A a!" Diệp Tiểu Trân hoảng hốt la lên.
Diệp Tiểu Cầm há hốc miệng, suýt chút nữa thì bật cười, lúc nhận ra không đúng lắm, cô bé đáng yêu lập tức giơ hai tay bịt lỗ tai, trốn ở đằng sau Diệp Chiêu, nhỏ giọng thì thầm:"Tiền kem là chị cả cho!"Diệp Tiểu Trân lau bột trắng dính đầy trên mặt, giận dữ rống lên hai tiếng, thiếu chút nữa thì bật khóc.
Con bé biết Diệp Tiểu Cầm không có gan