Diệp Chiêu nhắm chuẩn thời gian, hô lớn về phía cửa:"Mẹ em về rồi kìa!"Diệp Tiểu Trân sợ hãi lập tức rút tay về, quay đầu phát hiện mẹ mình đang đứng ở cửa cầu thang, dáng vẻ phách lối kiêu ngạo lập tức biến mất.
Mẹ con bé đã cảnh cáo gần đây đừng chọc vào Diệp Chiêu.
Bác gái Trịnh Thu Hà bỏ đồ ăn thức uống mua ngoài chợ xuống, nhìn thấy bột khoai lang đổ đầy ra đất, không nhịn được giậm chân mắng:"Chúng mày định tạo phản à? Diệp Tiểu Trân! Tao đã bảo mày cất bột khoai lang đi từ sớm rồi cơ mà, mày xem mày làm gì đây.
""Mẹ ơi! Không phải! không phải con! " Diệp Tiểu Trân tức giận đến mức nhất thời không biết tự biện hộ cho mình như thế nào.
Trịnh Thu Hà mặc kệ bọn trẻ con đùa giỡn với nhau:"Đã mấy giờ rồi? Mau thu dọn đi! Lát nữa chú Ba của mày về đấy!"Diệp Chiêu bất động như núi, Diệp Tiểu Trân bướng bỉnh ngồi ở bên cạnh lau nước mắt.
Diệp Tiểu Cầm ngoan ngoãn nhất, cầm lấy cái chổi ngắn quét bột khoai lang vào.
Những việc lặt vặt trong nhà trước đây đều là do Diệp Chiêu dẫn theo Diệp Tiểu Cầm đi làm.
Nhưng gần đây Diệp Chiêu mặc kệ mọi việc, Trịnh Thu Hà cũng chuột dạ.
Chiều nay cha Diệp Chiêu sẽ từ Thâm Thành quay về, không biết Diệp Chiêu bình thường nhát gan, gần đây xảy ra chuyện gì, có phải là có thành kiến với bác gái hay không, muốn đi mách cha mình, hay là có những suy nghĩ khác?Trịnh Thu Hà cầm một chiếc khăn mặt đã ố vàng