Diệp Chiêu đã nghĩ kỹ rồi, mua vé ô tô đường dài.
Nhà ga Quảng Châu cuối những năm tám mươi hỗn loạn nổi tiếng cả nước, người lui tới phức tạp, trộm vặt móc túi cực kỳ nhiều.
Diệp Chiêu mua hộp kim chủ trên xe lửa.
Nửa đêm cô len lén khâu hai nghìn tiền mặt vào trong ống quần hai bên.
Trong túi quần cô lúc này chỉ có hơn một trăm tệ coi như tiền tiêu vặt.
Hai chị em theo dòng người tới lối ra nhà ga.
Lối ra này cực kỳ đông hành khách, nam nữ đi làm ăn buôn bán cũng rất nhiều, có không ít người chạy tới.
"Mua vé mua vé, mua lại vé tàu lửa đây.
""Em gái xinh đẹp đi đâu? Ngồi xe không?"Một tay Diệp Chiêu nắm chặt tay nải, tay kia dắt em gái đi thẳng, không để ý tới ai.
Cô sải bước đi rất nhanh, chỉ sợ đi chậm một hai bước là sẽ bị đám tiểu thương này túm kéo đi mất.
Cô theo bảng chỉ dẫn đi tới bến xe cách đó không xa, bắt được xe đường dài 2 rưỡi đi Thâm Quyến.
Bên ngoài mặt trời nóng rực, trên xe không có điều hòa, nóng tới mức ngột ngạt.
Người của thời này còn chưa thành tù binh của điều hòa nhiệt độ, dường như đã quen với cái thời tiết nắng nóng oi ả của mùa hè.
Trên xe phần lớn là người trẻ tuổi từ nơi khác tới làm thuê, trên mặt không che giấu được vẻ tò mò và vui sướng.
Chỉ có lái xe và người bán vé là xụ mặt, bị công việc lặp đi lặp lại hàng ngày mài mòn, nên chẳng hòa nhã vui