Công nhân nào dám chọc vào người của bên văn phòng.Lý Thụy Hương định kéo Diệp Chiêu đi, Cao Nguyệt Nguyệt thờ ơ thì đã quay người đi trước vài bước rồi.Diệp Chiêu nhìn người phụ nữ kia: "Tôi tới tìm chú Tô Ứng Dân."Người phụ nữ kia lại quan sát Diệp Chiêu, thấy cô khá quen mắt.Bà ta đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày, vờ như không nghe thấy lời Diệp Chiêu nói, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô đi: "Lão Lý! Lão Lý! Đuổi hết đi, đừng cho người vớ vẩn vào đây."Chú bảo vệ hớt ha hớt hải chạy tới.Diệp Chiêu quan sát người phụ nữ này, khuôn mặt trông giống Bạch Vận Liên vài phần, chẳng lẽ là em gái Bạch Vận Bình của Bạch Vận Liên?Bạch Vận Liên quản lý tài vụ của nhà máy, còn Bạch Vận Bình quản lý nhân sự, xem ra khả năng rất cao là người này.Có lẽ lúc trước Bạch Vận Bình được xem ảnh chụp của Diệp Chiêu, nên bà ta mới nhận ra cô, nên mới vội vã đuổi cô đi như vậy.Diệp Chiêu cũng không còn thời gian nghĩ gì nhiều, cô trực tiếp hô lên với tòa văn phòng: "Tô Ứng Dân! Tô Ứng Dân! Chú Tô!""Gọi cái gì!" Người phụ nữ kia cuống lên: "Đừng có gọi, trên đó đang có khách quý đấy.
Mau cút ra ngoài! Cút ngay!"Dứt lời, bà ta đẩy Diệp Chiêu một cái.Lúc này Lý Thụy Hương đã hiểu Diệp Chiêu tới đây không tìm cô ta, nhưng cô ta lại không biết Tô Ứng Dân là ai.Cô ta khẽ khuyên: "Tiểu Chiêu, lát nữa tôi sẽ tìm chú giúp cậu, giờ