Diệp Chiêu nghe xong thì không nhịn cười được, quả nhiên là sợ cô tới cướp địa bàn ư?Nên mới vội vã đuổi cô ra ngoài như vậy?Bạch Vận Bình không ngờ Diệp Chiêu lại đoán được bà ta là ai, tức thì ngẩy ngẩn toàn thân.
Cuối cùng bà ta chỉ có thể tiếp tục giả ngốc: "Ai biết con bé này là ai.
"Đúng lúc này, một cô gái vội vã chạy xuống, đoán chừng là bị Diệp Chiêu gân giọng gọi "Tô Ứng Dân" đưa tới.
"Phải Diệp Chiêu không?"Đây là thư ký của Tô Ứng Dân.
Diệp Chiêu vung ba lô ra sau xem như đáp lại.
"Xin lỗi, chị định tới cổng đón em, mà vừa nãy nhận một cuộc điện thoại nên xuống muộn.
"Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lão Lý đã né sang một bên, Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt liếc nhìn nhau, hoàn toàn không đoán được Diệp Chiêu bám được ai.
Bạch Vận Bình cười xấu hổ: "Thư ký Lưu, đây là khách của Tô tổng à? Tôi nghe mấy đứa này nói cô bé tới tìm việc, tôi còn tưởng! "Thư ký Lưu chớp mắt với Bạch Vận Bình, tỏ vẻ chị ta cũng không biết Diệp Chiêu là ai: "Không sao không sao, Diệp Chiêu, chúng ta lên tầng thôi.
"Diệp Chiêu đứng im nhìn chằm chằm Bạch Vận Bình: "Vừa rồi bảo tôi cút, còn đẩy tôi một cái, bà không định xin lỗi sao?"Trên mặt Bạch Vận Bình lúc đỏ lúc tái.
Bà ta biết chuyện kết hôn của chị gái bị cô bé Diệp Chiêu này phá, ai biết sau này còn có thể gây ra chuyện gì nữa.
Bà ta sợ mối quan hệ của chị gái với con kế không cách nào phục hồi được, chị sẽ trách