Bành Đại Hoa nghĩ thấy cũng không tệ, cũng đã hạ quyết tâm muốn đưa vợ lão nhị đến làm việc không công.
Triệu Chanh cười cười, đứng ở cửa sân chứ không đến gần, cô chống nạnh quay đầu đưa mắt nhìn Lâm Đại Thuận một cái, nâng cằm lên ý bảo Lâm Đại Thuận chỉ việc đứng yên ở đây.
Lâm Đại Thuận chờ xem sức chiến đấu của mẹ kế có thể đến đâu bèn ngoan ngoãn ngồi xổm trên bàn đá mài dao bên sân, hai tay chống cằm nhìn bên trái là mẹ kế bên phải là bà nội.
“Trong nhà mẹ chồng thiếu người làm việc à? Vậy vừa hay, trong nhà con cũng không còn gì ăn, sắp tới con sẽ đưa Đại Thuận và Nhị Thuận đến đây, buổi chiều con sẽ lên núi làm việc với mẹ chồng, ba mẹ con con tốt xấu gì cũng sẽ có miếng cơm ăn.
”Nếu làm việc là có thể có cơm ăn, Triệu Chanh đương nhiên sẽ không ngần ngại, dù sao cô chỉ đáp ứng làm việc chứ có nói sẽ làm cái gì đâu.
Mới xuyên đến đây vài ngày cũng làm giun sán trong bụng đói đến chết rồi, có thể lấy được miếng ăn cũng coi như là lời.
Bành Đại Hoa vừa thấy Triệu Chanh đúng là đồng ý thật, nhưng không ngờ câu sau còn bảo sẽ dẫn theo hai đứa con ghẻ đến ăn chực? Hay cho tuổi còn trẻ đã mưu mô.
Gương mặt Bành Đại Hoa nhíu chặt, hừ lạnh một tiếng, “Thật tình, đến con dâu muốn sai chút việc vặt cũng không được, lão nhị cưới về làm Bồ Tát để cung phụng à?? Làm chút việc còn đòi ăn cơm, nhà ai mà có đạo lý này?”Triệu Chanh cười ha hả, trông vô cùng giả tạo, bên ngoài là nụ cười nhưng bên trong lại không có ý cười: “Có ai cưới Bồ Tát về cung phụng như con trai bà không? Nếu thật sự có, Bồ Tát chắc có khi tức giận đến mức sớm mà quay trở về trời ấy! Nhà nào mà có đạo lý làm việc không công chẳng có miếng cơm vào miệng?