Chọn một nơi có vị trí hẻo lánh cũng bởi vì Trương Lan Phân đã liên tục gieo vào đầu bà mấy câu như: lo lắng về sau em trai và em dâu sẽ trách mắng bọn họ, cho dù hai vợ chồng họ sẽ không làm gì với người lớn nhưng nói không chừng sẽ động tay động chân với mấy đứa con của ả.
Vì thế Trương Lan Phân còn vì chuyện này mà đích thân về mẹ đẻ một chuyến, đến khi trở về còn mang theo “tin tức” em út ghét anh cả chị dâu vì thế càng làm Bành Đại Hoa cùng với Lâm Kiến Hà sợ hãi.
Đương nhiên chuyện này chắc chắn thành công, chủ yếu bởi vì cậu em út Lâm Kiến Thành từ nhỏ đã có cá tính kì lạ, lại thường xuyên đứng lén lút ở góc phòng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt to đen nhìn chằm chằm mọi người.
Mà hắn từ sau khi lớn lên cũng không nghe lời cha mẹ, muốn làm gì là làm nấy, thường xuyên chạy đi chơi không thấy bóng dáng, thoạt nhìn còn giống một tên lưu manh, phần đa người nào cũng nói hắn không có tương lai, tất nhiên điều này càng khiến cha mẹ già của hắn sinh ra tư tưởng về sau già cả phải dựa vào con trai cả “có tương lai” chăm sóc.
Nói tóm lại câu, Trương Lan Phân hiểu biết nhất chính là gây chuyện sau lưng, hôm nay đột nhiên lại bị Triệu Chanh không nói một lời kéo cô ta vào chiến trường, nhất thời khiến cô ta bối rối không biết phải làm thế nào, hiện tại trở nên ngây ngốc, đến tận lúc bước vào chiến trường còn không biết tìm tư thế nào tốt.
Trương Lan Phân: “Em dâu à, trước tiên em đừng la to lên nữa… Chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện cho đàng hoàng được không?”Giọng điệu Triệu Chanh đột nhiên càng cao hơn, ở trên cao xoay mấy vòng rồi mới chịu hạ xuống: “Chị dâu à…”Dù là Bành Đại Hoa cũng bị giọng nói này làm đau đầu đến mức miệng đắng lưỡi khô không