Trừng mắt nhìn Triệu Chanh một cái, Bành Đại Hoa ném cây chổi xuống đi thẳng vào trong bếp, “Thứ người không biết xấu hổ, ai muốn lấy mấy thứ rách nát này của mấy người? Mau vào đây tôi trả lại cho.
”Triệu Chanh dù bị mắng cũng không tức giận, nói im lặng lập tức im lặng, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười vui vẻ, vẩy tay với Lâm Đại Thuận người đang ngồi xem kịch đến ngơ người, hai người cùng nhau đi vào phòng bếp.
Bành Đại Hoa tùy tiện tìm ra hai cái bình vỡ đặt ở cửa, “Này, cái này của nhà mấy người, mau cầm rồi cút xa một chút.
”Không cần hỏi Lâm Đại Thuận, Triệu Chanh cũng biết những thứ này chắc chắn không phải, lúc này nụ cười trên mặt cũng thu lại, ánh mắt của cô đột nhiên chuyển tối nhìn chằm chằm Bành Đại Hoa, mắt thấy miệng cô lại muốn mở ra, Bành Đại Hoa thấy vậy trong lòng hơi căng thẳng đến mức da đầu tê dại.
Lâm Đại Thuận đứng bên cạnh cũng muốn tỏ ra chút ưu thế cỏn con của mình, vừa nhìn liền bĩu môi liếc mắt một cái, bắt đầu học theo tính cách Triệu Chanh gân cổ lên nói: “Bà nội đang nói dối! Cái này căn bản không phải của nhà con, con nhớ rõ ràng, cái này, cái này, còn có cả cái này, những thứ này đều là của nhà chúng con hết.
”Bành Đại Hoa dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Lâm Đại Thuận, miệng lẩm bẩm chửi thề thô t.ục, “Đồ con nít ranh, mày đáng chết sớm.
”Ai ngờ vừa nói xong, Triệu Chanh đứng một bên đột nhiên dùng tông giọng bình thường gọi bà một tiếng, “Bà đúng là cái loại Vương Bát Đản.
”, tuy rằng vừa rồi Triệu Chanh cũng mắng bà nhưng chung quy cũng chỉ là cây dâu mắng cây hòe, còn chưa quang minh chính đại nói thẳng mặt bà như vậy.
Bành Đại Hoa lại trừng mắt, đưa tay muốn véo lỗ tai Triệu Chanh, Triệu Chanh lập tức lôi kéo Lâm Đại Thuận lùi lại đằng sau, hai tay còn chống nạnh, hất cằm lên nhìn bà còn nói: “Ba.
”“Ba ơi, các người muốn lừa gạt bọn con vậy sao? Lấy hai