Thật ra có rất nhiều thứ đều có thể bỏ vào trong bình ngâm thành dưa chua, chẳng qua lo ngắn trong nhà ăn uống chủ yếu là hai đứa trẻ còn nhỏ, Triệu Chanh mua phần lớn là cà rốt nhỏ giòn ngọt mới được thu hoạch mang ra, ngâm một thời gian sau lấy ra, chỉ cần cắn một miếng liền có thể cảm nhận được vị chua lẫn ngọt, còn có hơi giòn giòn, Triệu Chanh khi còn bé rất thích ăn.
Mặt khác lại mua hai cây rau cải, người dân ở đây thống nhất gọi những loại cây rau xanh là rau cải, nông dân chuyên trồng rau bán lúc rải hạt sẽ cố ý rải nhiều hơn một chút, đợi đến khi trồng ra dư chút rau sẽ mang lên bán, rất rẻ, tổng hai cây rau cô mua chỉ khoảng bốn xu.
Nếu không phải sợ mua nhiều sẽ không đủ tiền thì Triệu Chanh vẫn còn muốn mua thêm hai cây nữa.
Hạt giống cũng không tiện mua nhiều lắm, Triệu Chanh chỉ mua hai bao cải trắng mà hộ nông dân trồng không được tốt lắm, lại mua thêm một cân giấy bản, dừng lại ở tiệm bánh bích quy mua một cân bánh quy và một bao kẹo bạc hà, chung quy nhiệm vụ chính của việc lên chợ vẫn còn chưa làm xong.
Thời gian mua đồ không có nhiều, ngược lại chen vào trong chợ càng khiến cô tốn thời gian.
Sau khi rời khỏi chợ, Triệu Chanh buộc lại tóc, lúc này mới hỏi một người tìm đường đến đồn công an.
Hiện tại người bình thường ở đây nếu không có chuyện quan trọng tất nhiên sẽ không dễ gì bước được vào cửa lớn đồn công an, cho nên dù hôm nay là họp chợ, đồn công an vẫn rất vắng vẻ.
Lúc Triệu Chanh đi vào, cách bởi cánh cửa sổ cô có thể nhìn thấy hai người công an mặc đồng phục đang ngồi uống trà xem báo, nhìn thấy Triệu Chanh ở ngoài cửa sổ, người lớn tuổi hơn đặt tách trà đang uống xuống, nhân tiện ngồi thẳng lưng, cũng không nói gì chỉ nhìn Triệu Chanh.
Triệu Chanh cũng không tỏ ra sợ hãi, đứng ở bên ngoài cửa sổ cách mấy thanh sắt hỏi: “Chào đại ca,