Ai ngờ đầu tấc dũng cảm vỗ tay một cái, nâng cao giọng, nói: “Ra là thành phố An! Đúng lúc Lê Thận cũng ở thành phố An học Đại học.”Trong lòng Tô Dạng rơi lộp bộp, ngước mắt nhìn về phía Lê Thận.
Cô hối hận, nếu biết trước thì cô đã nói bản thân đến từ Nam Cực.Lê Thận ngồi ở bàn tròn cười khẽ, nhì Tô Dạng như đang nhìn một cái gì rất thú vị, chậm chạp nói: “Em gái này tôi đã từng gặp qua.”Gương mặt xa lạ ngồi bên cạnh cậu dùng tay đẩy đẩy cậu, nói: “Cậu diễn “Hồng lâu mộng” à?”Để phòng ngừa Lê Thận nói gì những lời gì, cô nhanh nhảu nói: “Lần này là một mình tôi đến, liền bị lạc đường, là Lê Thận cho tôi đi nhờ, sau đó liền quen biết.”“A hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng hai người ở thành phố An có chuyện gì mà không muốn cho người khác biết đấy.” Đầu tấc trêu ghẹo nói, hai nếp nhăn lại chen chúc nhau.“Còn tình cờ gặp sao? Tôi còn tưởng cậu cùng người ta là tình cờ gặp gỡ.” Trong đó một người phụ nữ nói, môi đỏ lúc đóng lúc mở, khóe miệng gợi lên cực kì câu dẫn.“Sao cậu có thể đối xử tôi như vậy hả?” Đầu tấc kéo dài giọng gọi cô ta, ra vẻ hung ác mà bóp mặt cô.Chu Hồng ngượng ngùng nói: “Tôi ăn ngay nói thật liền thôi?”Hai người cứ tôi nói một câu, anh nói một cậu, không giống như là làm tổn thương lẫn nhau, mà lại giống như đang ve vãn đánh yêu.
Tô Dạng mơ hồ nhớ