Bây giờ là thời đại, mọi người đều đạp xe đạp đi làm, chỗ ở của họ cách đơn vị cũng chỉ khoảng hai ba cây số thôi.Cho nên, họ sống chen chúc hơn cả thế hệ sau nữa, có rất nhiều nhà có đến ba đời vẫn còn chen nhau sống trong một phòng chung cư chỉ có mấy mét vuông.Do đó, khi công ty giao thông công cộng có thể chia cho ai đó một căn phòng, thật đáng làm người ta ghen tị.Nhưng họ hỏi Hàn Hải hết lần nọ đến lần kia mà anh ta vẫn nói không muốn ở.Thái Ngọc Lan tỏ thái độ rất đau lòng, nói:"Đợt chia phòng lần trước đã qua mười năm rồi, lúc đó là cái chung cư vừa mới xây dựng xong.
Nếu mọi người không được chia phòng thì phải đợi đến đợt chia phòng tiếp theo, nhưng chả biết phải đợi bao lâu.
Đất của đơn vị có hạn, xây được phòng ở cũng có hạn, đơn vị không dám bán đi, sợ khiến mọi người cãi nhau.”“Căn phòng đó to khoảng ba mươi mét vuông đó, tự chia ra cũng có được ba phòng, người trong đơn vị chỉ tranh đăng ký cái này thôi nhưng họ không đạt tiêu chuẩn, mà chị không biết thằng hai nhà hai đứa nghĩ cái gì.
Người đơn vị đã hỏi cậu ta mấy lần rồi, còn bảo suy nghĩ kỹ vào, cơ hội tốt như vậy còn muốn gì nữa chứ?"Mặt của Hàn Giang đen như đít nồi.Phạm Hiểu Quyên nói:"Có lẽ, chú hai sợ dọn