Lúc trước, cô còn lo đuổi hai người họ đi sẽ không có nhà để ở, phải về sống trong khu ủy ban, nhưng bây giờ có phòng rồi, coi các người còn không chuyển đi nữa không.
Phạm Hiểu Quyên nở nụ cười tươi rói, nói một câu hai nghĩa:"Em cảm ơn chị Ngọc Lan nhiều lắm, chú hai nhà em chẳng biết sao ngốc thế, ngay cả chuyện này cũng không nói cho bọn em biết gì hết.
Chị về đơn vị đăng ký hộ tụi em đi, chị cứ bảo căn phòng này Hàn Hải lấy là được rồi.
"Thái Ngọc Lan gật đầu, nói:"Cũng là hai đứa sáng suốt, để chị về đơn vị nói lại cho.
"Thái Ngọc Lan vừa rời đi, gương mặt của Hàn Giang lập tức biến sắc.
Con đường tương lai không thể phát triển lớn tại nông thôn được, nên hai anh em có thể chạy lên được thành phố thì phải cùng đồng lòng vượt khó.
Nhưng mà, đồng lòng của anh có giống với đồng lòng của người khác không thì chưa chắc.
Về đến nhà rồi, Hàn Giang vẫn còn buồn so.
Phạm Hiểu Quyên thấy thế cũng không chọc giận anh nữa, có lẽ trong lòng của anh đang rất khó chịu.
Đơn vị của anh không chia nhà riêng, lúc hai người kết hôn chỉ có thể mua được một căn nhà rách nát.
Ai ngờ đâu, Hàn Hải cũng vào tham gia náo nhiệt, vợ chồng anh ta đã ở năm này qua năm khác, càng về sau càng không nhắc đến chuyện dọn nhà đi nữa.
Hàn Giang là người rất có chí tiến thủ, anh vẫn đang dốc sức làm việc