Có chú của Chu Ngọc Mai ở đây, con đường bệnh viện này là không đi được, chỉ có thể tự mở phòng khám riêng thôi.
Trong lòng Tạ Vân hạ quyết tâm, dù sao cô cũng không dự định làm việc ở bệnh viện nữa, nhìn xem nếu có thời gian rảnh thì bắt tay làm xong thủ tục, bản thân có một con đường dự phòng cũng tốt hơn là không có.
Tạ Vân nhàm chán cho tới khi hết giờ làm việc, sau đó xách túi đi tới căn tin của bệnh viện ăn cơm chiều, sau đó về nhà thu thập các loại tài liệu.
Mấy giấy tờ chứng nhận cần thiết để mở phòng khám thì cô có đấy, nhưng vấn đề là, phòng khám này nên mở ở đâu bây giờ? Có lẽ nên tìm một cửa hàng bán lẻ, cũng không thể đưa hết bệnh nhân về nhà được.
Nhà của cô ở trong khu dành cho người nhà của bệnh viện, bệnh nhân đều đến từ bệnh viện, phải tin tưởng vào tay nghề y thuật của cô đến mức nào mới có thể vừa đến cửa bệnh viện đã không bước vào nữa?Tạ Vân chỉnh lý lại số tiền trong tay mà cô đã tự mình tích góp được.
Nếu chỉ mua một cửa hàng nhỏ nhất định sẽ đủ nhưng sau khi mua xong thì không còn dư lại bao nhiêu.
Chu Thắng bị thương, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ trở lại, lỡ như Chu Thắng thật sự mất đi sức lao động, sau này chỗ cần dùng tiền sẽ càng nhiều hơn.
Có những chuyện trong lòng nghĩ mãi chưa ra, Tạ Vân đơn giản sẽ không nghĩ tiếp nữa, cô tiến vào Thái Sơn Phường để nghiên cứu học tập.
Học tập sẽ khiến cho người ta quên đi phiền não.
…Ngày hôm sau, khi đi làm, Tạ Vân mới nghe được tin tức Chu