Tạ Vân run rẩy đi đến vị trí mới, còn bị làm khó làm dễ sắp xếp cho trực ca đêm.
Bệnh viện vốn là nơi thường xuyên diễn ra sinh ly tử biệt nhất, tiếng khóc hầu như mỗi ngày đều không dứt, ban ngày còn đỡ, đến đêm thì…Tạ Vân nghĩ đến môi trường làm việc của mình, vừa trợn mắt đã ngất đi, đến khi ca trực được bàn giao mới được phát hiện.
—Tạ Vân chớp chớp mắt, nhìn ấn ký màu xanh đen nhảy dựng lên trước mắt, cảm thấy mình hơn phân nửa là bị dọa ra tật xấu, hơn nữa còn là vấn đề trên mắt.
Cô dụi dụi mắt, ấn ký màu xanh đen vẫn còn đó.
Cô nhắm mắt lại một lát, sau đó mở mắt ra nhìn lại, ấn ký màu xanh đen vẫn đang nhảy.
Tạ Vân khẽ cắn môi, đưa tay chọc vào ấn ký màu xanh đen, tò mò muốn xem xem đó là cái gì.
Cô vốn tưởng rằng ấn ký màu xanh đen kia là ảo giác, không nghĩ tới lại thật sự có xúc cảm, lúc chạm vào là một mảng lạnh lẽo, tựa như chọc vào một đầm nước mùa thu, Tạ Vân bị đông lạnh đến rùng mình.
Cảnh tượng trước mặt lại thay đổi, một thông điệp mãnh liệt tràn vào tâm trí cô.
Ấn ký này gọi là Thái Sơn Tiểu Ấn, được sinh ra trong tình huống nhân gian dần dần tách biệt với âm phủ, dùng để củng cố mối quan hệ giữa dương gian và âm phủ, bảo đảm cân bằng Âm Dương, cũng giảm bớt chuyện hồn ma sau khi đi âm phủ