Cô nhìn qua liền thấy bộ bàn ghế bằng gỗ mun mà sau này được bán đấu giá với giá trên trời, nhưng lúc này cô lại không có kiên nhẫn để thưởng thức nó.
Lâm Khâm lục soát trong nhà một hồi, nửa giờ sau, cô chống cằm nhìn tiền trên bàn.
Cả tiền giấy cùng tiền xu tổng cộng là bốn đồng chín hào và tám xu.
Đếm đi đếm lại tận ba lần, không sai chút nào! !.
Cho nên, sau bao nhiêu năm vật lộn, khó khăn lắm mới mua được một chiếc xe hơi, một ngôi nhà và có địa vị xã hội nhất định, cô chỉ ngủ nướng một giấc mà sau đó liền trở về thời kỳ trước khi giải phóng luôn rồi?Tất cả những gì còn lại là một khuôn mặt trẻ trung đầy collagen.
Cô chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ nghèo đến mức này.
Lâm Khâm vừa thở dài vừa cất hết tài sản của mình đi, đúng lúc này cô lại vô tình làm rơi đồng xu khắp sàn.
Lâm Khâm: “! ”Đột nhiên cô lại cảm giác mình hiểu cái gì gọi là nghèo đến nỗi kêu ‘leng keng’ rồi!.
Cô cất kỹ tất cả số tài sản của mình - bốn đồng chín hào và tám xu, vào một cái túi vải luôn mang theo bên người.
Số tiền lớn này cô phải giữ thật cẩn thận, mất chúng cô sẽ trở thành kẻ nghèo hàn, mặc dù tình trạng cô bây giờ cũng không khác là bao.
Cô đã quyết tâm phải kiếm tiền, tuy khuôn mặt xinh đẹp này có thể cho cô chút an ủi, nhưng chỉ có tiền mới làm cô cảm thấy an toàn được.
Còn phải kiếm tiền càng nhanh càng tốt nữa, vì Lâm Khâm sợ một khi chuyện ập tới cô sẽ không thể phản kháng hay thay đổi được, rồi dẫm vào vết xe đổ của Lục Tĩnh Nhiên.
Có tiền thì rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.
Mấy ngày gần đây, buổi sáng Lâm Khâm đều phụ việc ở tiệm của Lưu Tú Bình, Lưu Tú Bình không để cô vào phòng bếp hay thu dọn bàn nên cô chỉ phụ giúp bưng nước và thu tiền thôi.
"Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi không nhận ghi nợ.
"Người đàn ông vừa nghe bốn chữ "không nhận ghi nợ" đã muốn phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, cổ họng gã ta nghẹn