Kinh tế trì trệ và tin tức không lưu thông, chỉ cần có hàng hóa là có thể kiếm tiền.
Nếu chờ thêm vài năm nữa, mạng lưới tin tức được củng cố, cơ hội kiếm tiền sẽ không nhiều thế nữa!Đời sau có rất nhiều người kêu than rằng mình sinh ra không đúng thời đại, nếu là người được sinh ra vào đầu thập niên chín mươi đi bày quán bán vỉa hè ở Thâm Quyến, nói không chừng bây giờ đã trở thành triệu phú nắm trong tay vài chục triệu đồng rồi, đúng là sinh không gặp thời.
Thật ra suy nghĩ như vậy rất không công bằng, trong bối cảnh xã hội lúc đó, rất hiếm người đủ can đảm buông ‘bát sắt’ trên tay, để mạo hiểm đi xa quê hương làm ăn buôn bán.
Thêm nữa thời điểm đó cũng không có nhiều điều kiện thuận lợi như đời sau.
Khi ấy nhiều người xuôi nam để vào nhà xưởng làm công, một tháng nắm được vài trăm đồng trên tay đã là yên tâm lắm rồi! Không cần phải chịu mạo hiểm khi làm buôn bán, đây mới là lựa chọn của đại đa số người.
Nếu cả cụ ông ngồi bên đường cũng nhìn ra đây là cơ hội, thì nó sẽ không còn là cơ hội nữa.
Vậy nên điều quan trọng nhất là phải chiếm trước thời cơ.
Tốt xấu gì Lâm Khâm cũng là người của vài chục năm sau, cô hiểu rõ sự biến chuyển của thời đại này, nên trong lòng cũng khá vững vàng.
Mấy chục năm sau "Lục Tĩnh Nhiên" bị phán tù chung thân, không còn cơ hội để làm lại cuộc đời, người tới thăm cô ấy cũng rất ít.
Nhưng trong đó có một bà cụ.
Ông ngoại Lục Tĩnh Nhiên ngoại trừ em trai, còn có một người em gái lấy chồng xa là Tống Ngọc Phương.
Thời đại này phổ biến trọng nam khinh nữ, Tống Ngọc Phương phải lấy chồng xa cũng là vì nhà trai cho sính lễ nhiều, vì giao thông không thuận tiện, nên rất nhiều người lấy chồng xa cả đời khó có cơ hội gặp lại người thân.
Lúc anh cả chết, Tống Ngọc Phương có gọi điện thoại về.
Khi bà ấy biết chuyện anh hai làm thì tức giận vô cùng, nhưng thân là con gái lấy chồng xa, bà ấy