Kỳ thi Đại học là bước ngoặt của cuộc đời, câu nói được viết trên băng rôn màu đỏ và treo cao trên tường của trường.Sau khi tan học, Tạ Uyển Doanh xách theo cặp sách đi xuống cầu thang, quay đầu lại nhìn thấy dòng chữ trên băng rôn, bỗng cảm thấy khá châm chọc.Hóa ra một câu nói như vậy cũng có thể có hai nghĩa trong nội tâm một số giáo viên.
Giống như cô và Triệu Văn Tông, có thể chuyển từ hạng ba sang hạng hai đã là một bước đột phá.
Nếu một bước lên tới hạng nhất, Lưu Tuệ và những người khác sẽ nghĩ rằng cô và Triệu Văn Tông giống như đang là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.Không có gì ngạc nhiên khi dì họ Chu Nhược Mai của cô lại dùng giọng điệu mỉa mai mẹ với cô và mẹ đêm hôm đó.Con gái của một tài xế xe tải, có thể đỗ trường y khoa nào chứ? Sau khi thi xong, cũng không ai cần cô cả.
Chỉ có thể ở lại trung tâm y tế huyện.Trước khi về nhà, Tạ Uyển Doanh đã đi tới cửa hàng văn phòng phẩm để thêm bút dùng cho kỳ thi, cô muốn chuẩn bị trước.
Điều cô không ngờ là khi vừa bước chân trước vào nhà, đã thấy cô chủ nhiệm đã đi tới."Tôn Dung Phương, giáo viên chủ nhiệm của con cô tới này."Hàng xóm bên cạnh gọi, Tôn Dung Phương đang rửa rau trong bếp cũng bước ra nghênh đón vị khách quý, thấy con gái vừa về đang ở trong phòng khách liền giục: “Mau rót cho cô giáo một ly nước."Mẹ cô không biết rằng cô đã nói chuyện với cô Lưu ở trường nên Tạ Uyển Doanh cũng tự động lặng lẽ đi vào bếp, không muốn đối mặt với chuyện này nữa.“Cô Lưu, mời vào.” Tôn Dung Phương chủ động giúp Lưu Tuệ kéo ghế.Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Tuệ đến nhà Tạ Uyển Doanh, khi bước vào cửa, cô chỉ thấy một căn nhà gỗ rộng chưa đầy bốn mươi mét vuông, tường nham nhở, bàn ghế cũng cũ kỹ, không có ghế sô pha.Nhìn thấy ánh mắt dò xét từ giáo viên chủ nhiệm của con gái mình, Tôn Dung Phương lại nhớ đến những quả cam nhập khẩu bị chị họ từ chối, đành lịch sự nói: "Cô Lưu, để tôi cắt cam cho cô ăn nhé.
Đó là cam Sunkist nhập khẩu đấy."“Không cần đâu, hôm nay tới đâu là em có vài lời muốn nói rõ với gia đình mình.” Lưu Tuệ nói.Cái