“Sao, chị đồng ý với việc con gái mình điền nguyện vọng như vậy sao?” Lưu Tuệ cau mày, hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Tôn Dung Phương.
Chẳng lẽ phụ huynh này không thèm nghe lời của giáo viên?"Tất nhiên con bé có thể quyết định trường mà nó muốn học." Tôn Dung Phương nói.Điều này mặc dù nghe rất hợp lý, cha mẹ tôn trọng những gì con cái muốn.
Nhưng mà điều đó khiến Lưu Tuệ cảm thấy vô cùng tức giận.Lưu Tuệ đứng lên: "Tôi đã hiểu ý của chị rồi.
Tôi đến đây để nói rõ với gia đình.
Nếu điểm thi Đại học của em ấy không đạt đủ điểm của Hiệp hội Y khoa Quốc gia, em ấy cũng không chịu điền nguyện vọng vào các trường cao đẳng và đại học khác, thì đó không còn là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi nữa.
Dù sao, tôi cũng đã nói đi nói lại với chị rằng điểm của em ấy chỉ như vậy, và em ấy chắc chắn không thể thi đậu Đại học Y khoa Thủ đô”.“Lỡ như con bé có thể thi đỗ …” Tôn Dung Phương hỏi giáo viên với đôi môi run rẩy."Cái gì!? Tôi đã nói em ấy không thể thi đậu, chị không nghe rõ sao?"Tôn Dung Phương đã bị sự tức giận của cô giáo chủ nhiệm làm cho choáng váng đầu óc.
Không phải kỳ thi Đại học còn chưa diễn ra sao, làm sao có thể một mực chắc nịch con gái bà không thể thi đỗ chứ?"Tóm lại, em ấy không thể đỗ được Hiệp hội Y khoa Quốc gia, và cuối cùng cũng chẳng có trường đại học nào nhận em ấy nữa.
Đậy thực sự không còn là trách nhiệm của giáo viên và nhà trường nữa.
Nhưng với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tôi cũng đã có kinh nghiệm dạy dỗ rất nhiều học sinh.
Tôi nói lời này thật lòng, chị muốn bồi dưỡng một bác sĩ trong hoàn cảnh gia đình như này hoàn toàn là si tâm vọng tưởng.
Nếu chị không phải là một bác sĩ thì không thể giúp gì cho em ấy được, liệu trong tương lai em ấy có thể tìm được ai giúp đỡ mình để được ở lại bệnh viện thành phố? ""Chị họ tôi làm việc trong bệnh viện…""Chị họ ư, họ hàng thân thích xa như vậy có thể giúp được gì cho con gái chị không?"Tạ Uyển Doanh ở bên trong nghe thấy không nhịn được cười lên một tiếng, cô giáo chủ nhiệm, người này cũng coi thường cô, giống hệt như suy nghĩ của dì