Vì vậy cô trở nên tích cực, nhận nhiệm vụ thứ hai của Lý Ái Quốc.Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đã theo dõi mấy tên đó mấy ngày nay nên cô có thể xác định phạm vi xung quanh di vật văn hóa.Với khứu giác của cô và kỹ năng săn mồi của Đại Hoa, cô cơ bản có thể xác định phạm vi hoạt động của Lão Liêu và những người khác ở trên núi Thúy Liên.Bạch Hạ Hạ đã nói cho Tống Bắc biết phạm vi hoạt động của chúng, không biết họ có tìm được hay không.Bạch Hạ Hạ cau mày, cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện hôm đó đã nghe được, tìm xem trong đó liệu có manh mối về di vật văn hóa hay không."...!Thật sự rất xin lỗi, đội trưởng Lý, tôi không tìm được chút manh mối nào." Tần Tiêu bị thương, lại mắc kẹt ở phía sau núi Thúy Liên, cả người không còn chút sức lực, lại mất rất nhiều máu, có thể tỉnh táo được tới lúc đó là hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ hơn người.Thật ra lúc đó, đầu anh đã mơ mơ hồ hồ, nhìn người và cảnh vật đều không rõ, không tìm được chút dấu vết nào của 3 người Lão Liêu.Lúc ấy anh không có khả năng đánh gục cả ba người bọn họ nên mới thả họ đi, tìm một chỗ trốn và để lại manh mối cho đồng đội.Tần Tiêu: "Lão Liêu là một kẻ cực kỳ xảo quyệt và tàn nhẫn, ông ta có thể làm mọi chuyện để chạy trốn.
Bây giờ ông ta không hề sợ hãi mà còn dùng dấu vết của những tên buôn người để chơi đùa với chúng ta, ông ta sẽ không ra mặt.
Không bằng bây giờ chúng ta thẩm vấn Vương Bằng và Bạch Nhị, bây giờ bọn họ đã bị bắt, có lẽ mất hết hy vọng rồi.
Nếu có thể thuyết phục được chúng, chúng ta có thể biết được vị trí giấu di vật văn hóa, cũng để đánh vào tâm lý lão Liêu."Nghe Tần Tiêu nhắc đến hai người đó, Lý Ái Quốc cười khẩy: "Ba tên đó đều là những tên xảo quyệt, khó đối phó, hai tên đó đang dùng những người bị bắt cóc để uy hiếp chúng ta, chúng ta cứ tiếp tục tìm, nếu thêm hai ngày nữa mà không tìm được, lúc đó bàn bạc lại cũng không muộn."Bạch Hạ Hạ nghe Lý Ái Quốc thảo luận về vụ án, những phương án đưa ra đều có lý.Ở thời đại này, chưa có những kỹ thuật công nghệ cao để kiểm tra, chưa lắp đặt camera, cũng không có hệ thống đăng ký hộ tịch, cảnh sát phá án đều dựa vào năng lực cá nhân, dùng những cách truyền thống nhất để phá án.Nghe Lý Ái Quốc nói, Bạch Hạ Hạ cảm thấy ông ấy có khả năng tư duy logic rất mạnh.
Editor: Cá vàng chấm bi.Đáng tiếc là hiện tại, thông tin liên lạc khó khăn, có rất nhiều việc mà ông ấy không làm được, cũng không thể ra lệnh một cách mạnh mẽ dứt khoát.Ông ấy muộn phiền, sốt ruột cũng là có lý do cả.Lý Ái Quốc rất bận rộn lại vội vã rời đi.Trong phòng chỉ còn lại đám người Tống Bắc.Bạch Hạ Hạ cuộn người lại đang muốn chui ra khỏi tấm rèm.
Tấm rèm vắt ngang qua phía trước bức tường, cô cong người cúi thấp đầu, bỗng nhiên nhiên tấm rèm chuyển động.
thật là mất công mà: "Meo?""...!Quách Triều Minh, cái tên trẻ con này!"Bạch Hạ Hạ thở hổn hển, mèo trắng quyết định đổi hướng.
Như một tia chớp chạy ra ngoài, cong người nhe răng cào Quách Triều Minh.Làm cho Quách Triều Minh giật mình nhảy lên, theo phản xạ lùi về phía sau, Quách Triều Minh đối diện ánh mắt mèo con, ánh mắt kiêu ngạo và coi thường."Meo, anh là con rùa rụt cổ!"Quách Triều Mình nhìn bàn tay không có vết cào, Bạch Hạ Hạ vốn dĩ chỉ sượt qua mu bàn tay anh ta.Thực ra là còn chưa cào tới, chỉ là dọa anh ta một chút.Quách Triều Minh nhanh tay nhanh mắt, tốc độ của bộ đội đặc chủng.
Vừa nhìn thấy Bạch Hạ Hạ anh ta đã đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực.Bàn tay vuốt v e đầu chú mèo con trong tay, tay kia túm lấy cái đuôi mèo, giật mạnh hai cái: "Nói,