Tuy Lý Quốc Đống nói như thế, thế nhưng nụ cười trên mặt ông ta đã chứng tỏ, ông ta vô cùng hài lòng với tiếng "chú" này của Tô Trà.Lý Quốc Đống đã làm bảo vệ gác cổng cho xưởng dệt nhiều năm rồi, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, bây giờ được nghe một tiếng "chú" của con nhóc này, cả người ông ta đều thư thái hẳn ra.Một lúc sau, bác bảo vệ cầm công cụ sửa chữa ra, Tô Trà cười nói cảm ơn: "Cháu cảm ơn chú Lý nhé, chút nữa cháu sẽ trả đồ lại cho chú ạ.""Ôi, không gấp, không gấp, cháu cứ từ từ dùng.
Để ở đây thì cũng để không ấy mà." Lý Quốc Đống xua tay ý bảo cô không cần vội.Tô Trà xách bộ dụng cụ sửa chữa về đến dưới tòa nhà dành cho công nhân, cô mở thùng dụng cụ ra, chưa tùy tiện ra tay mà quan sát thêm một lúc lâu nữa, sau khi cân nhắc để chắc chắn rằng không có gì sai sót, cô mới ra tay.Ken két, ken két, cạch!Ken két, ken két, cộp.Ken két, ken két...!Đến khi Vương Tú Mi xuống lầu tìm con gái thì thấy cô dường như đã tháo tung chiếc xe đạp ra rồi, bà sợ tới mức trợn tròn hai mắt lên.Ôi trời của tôi ơi, con gái...!Con dừng tay!Con làm gì thế này?"Con gái, con con con...!Con phá hỏng chiếc xe này rồi?"Vương Tú Mi quát lên một tiếng, sau đó bà mới vô thức phát hiện ra giọng mình quá