Tô Thắng Lợi nghe những lời ý ở ngoài lời của chị dâu hai, cho dù là đồ ngốc cũng hiểu được.Thế nhưng nghĩ lại đó cũng chỉ là chuyện của một cân đường mà thôi, cho nên chú ta hào phóng cất tiếng:"Chị dâu hai, chút nữa em ra ngoài mua đường, chị cứ ngồi ở nhà một lát đi, chút nữa em mang về cho chị.""Ôi, Thắng Lợi, chị vẫn luôn biết em thương Trà Trà nhà chị mà.
Trà Trà vẫn luôn nói, trong nhà chúng ta, chỉ có chú nhỏ là hiểu con bé nhất."Tô Trà vẫn luôn im lặng bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy những lời này của bà mẹ già nhà mình quen tai thế nhỉ?Trò chuyện một lát, rổi Tô Thắng Lợi đi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Tô Trà và Vương Tú Mi.
Tô Trà ăn no nên bụng khá căng, cô xoa xoa bụng rồi đi xuống dưới lầu tiêu thực.Tô Trà chậm rãi đi qua, xem xét chiếc xe bị hỏng mà chú ba nói kia.Ở thời đại này phổ biến xe đạp phương hoàng, bánh xe vô cùng lớn, mà yên xe cũng cao.Đây chính là "đặc sản" của thời đại này.
Có một chiếc xe như thế này đã khá nổi bật rồi.Sau khi Tô Trà xem xét thứ đồ chơi này xong, thì có chút ngứa tay.
Cô xuy xét trong chốc lát rồi chạy chậm đi đến cổng xưởng dệt bên kia.Ở cửa xưởng dệt, bác bảo vệ