"Nhiều đồ thế, chúng ta nhanh mang về phòng chúng ta đi thôi.
Trứng gà này sẽ giữ lại nấu canh cho con, còn lạc này thì để cho con làm đồ ăn vặt.
" Vương Tú Mi nhìn thấy nhiều đồ như thế, trong lòng vô cùng vui mừng.
Trước kia trong nhà có trứng gà đều để dành cho Tô Vận ăn, ông bà nội Tô cứ nói là Tô Vận đọc sách mệt mỏi thế nên phải để bồi bổ cho cô ta.
Đến cả Tô Bảo mà cũng không có cơ hội ăn nhiều, chứ càng đừng nói đến Tô Trà, thi thoảng cô mới có thể ăn ké vài miếng canh trứng của Tô Vận.
Lúc này nhìn thấy người trong thôn tặng con gái nhiều đồ như thế, Vương Tú Mi cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Đối với những đồ đạc mà người trong thôn đưa tới, ông bà nội Tô không lên tiếng đòi làm gì.
Dù sao thứ này cũng là do người ta tặng cho Tô Vận, hai ông bà cụ cũng không mặt dày đến độ đòi cô mang sang cho mình.
Thế nhưng Tô Vận lại không được thoải mái cho lắm.
Sao cô ta lại không nghĩ đến việc dạy kèm cho người ta thế này nhỉ? Nhìn thấy Tô Trà nhận được nhiều đồ như thế, Tô Vận suy xét việc dạy kèm cho một số người.
Cô ta cũng không muốn nhận đồ đạc linh tinh, chỉ cần trả tiền công là được.
Một học sinh thu một đồng, nhiều học sinh thì có thể kiếm không ít tiền đâu.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Vận nóng lên.
Ngày