Tô Trà nghe thấy mọi người đều nói thế, cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay mịn màng và làn da trắng nõn của mình, sau đó nhìn đám cây cỏ hôi vừa sắc bén vừa cao quá đầu cô.
Trong nháy mắt, cô từ bỏ ý định trong đầu.
Không có cách nào, dường như từ khi sinh ra cô đã không có khiếu làm việc này rồi.
Một người phụ nữ ngồi cạnh thấy Tô Trà ở một mình nhàn chán, bèn đi đến gần cô, sau đó nhỏ giọng hỏi cô.
"Tô Trà, cháu có biết không? Hình như Tô Vận nhà các cháu cũng muốn mở một lớp bổ túc đó.
""Dạ?"Gì thế?Tô Trà nghi ngờ nhìn qua.
"Ôi chao, thím cũng nghĩ rằng cháu không biết chuyện này.
" Người phụ nữ tiếp tục bày ra dáng vẻ bí ẩn: "Lúc nãy thím cũng vừa mới nghe được người ta kể thôi, nói Tô Vận nhà cháu cũng muốn mở một lớp dạy kèm, lấy tiền.
Ba đồng một người, dạy mười lăm ngày.
Thím nghe nói hình như thật sự có người muốn đến.
"Tô Trà nở một nụ cười yếu ớt, trong lòng cô khẽ suy nghĩ một lát, sau đó thì cô hiểu ra! Nếu đã nhận lời giúp người ta dạy kèm đám trẻ, Tô Trà vẫn phải nói một tiếng với trưởng thôn về chuyện này.
Tô Trà rời khỏi tòa nhà cũ của thanh niên trí thức, đi về phía nhà của ông trưởng thôn, vừa đi, cô vừa suy nghĩ về chuyện Tô Vận nhận tiền dạy kèm cho người ta.
Vốn Tô Trà giúp Xuân Thịnh học phụ đạo cũng là do cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà thôi, vốn cô cũng không định lấy tiền làm gì.
Khi đó, Tô Trà chỉ nghĩ là bán