"Tô Trà, ông cũng biết chuyện này rồi, tối hôm qua có vài người đến hỏi ông, muốn mượn tòa nhà cũ của đám thanh niên trí thức kia.
Tô Trà à, cháu có tấm lòng này thì tốt, thế nhưng Xuân Thịnh..."Trưởng thôn muốn nói lại thôi, thế nhưng Tô Trà vẫn có thể hiểu được ý của trưởng thôn.Tức thì, cô nở nụ cười rồi nói: "Trưởng thôn, ông cứ yên tâm đi, chắc chắn cháu sẽ chú ý đến Xuân Thịnh nhiều hơn mà.”"Cháu nghĩ là ông cứ để Xuân Thịnh đến bên tòa nhà của thanh niên trí thức học cùng mọi người đi ạ, nhiều người học cùng nhau thì có thể đẩy mạnh việc trao đổi với nhau mà ạ.
Nếu đám trẻ có chỗ nào không hiểu, chúng sẽ thảo luận với nhau để nhanh chóng hiểu rõ hơn.
Ông nói xem có đúng không?""Trẻ con không thể ngồi yên trong lúc học, thế nên phải vừa học, vừa có thời gian nghỉ ngơi để chúng thả lỏng tinh thần.
Mà trao đổi với nhau chắc chắn là một cách học tập không tệ đâu ạ."Thấy Tô Trà nói thế, trưởng thôn cũng hiểu được những lời này của cô có vài phần đạo lý.Hơn nữa, Xuân Thịnh rất thích Tô Trà dạy học, mới có vài ngày ngắn ngủn thôi mà thằng bé đã tiến bộ rất nhiều rồi, thế nên tất nhiên trưởng thôn muốn cho Xuân Thịnh tiếp tục theo học ở chỗ của Tô Trà."Được rồi, chiều nay ông sẽ bảo Xuân Thịnh qua đó.
Tô Trà, phiền cháu hao phí nhiều tâm tư một chút, thằng nhóc Xuân Thịnh này không phải