"Con không đi, chắc chắn không thể đi.
""Con phải ở nhà làm việc.
"Tất cả mọi người trong gia đình đều nghe Tô Thắng Dân nói nhảm, họ đã quen với miệng lưỡi trơn tru của Tô Thắng Dân rồi.
Dù sao đi nữa, toàn thân của Tô Thắng Du, có mỗi cái miệng của ông là khiến cho người ta yêu thích mà thôi.
Ông toàn nói một đằng làm một nẻo, lúc làm việc, ông có thể biểu diễn cho người ta xem ba trăm sáu mươi cách trốn việc.
Đồng chí Tô Thắng Dân, co được dãn được.
Mặt nóng dán mông lạnh, ông nội Tô không thèm để ý đến ông, thế nhưng Tô Thắng Dân vẫn có thể bày ra gương mặt tươi cười, hớn hở.
Tô Trà yên lặng quan sát một lúc lâu, trong lòng âm thầm bội phục.
Tục ngữ nói quá đúng mà, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.
Cô và cặp cha mẹ hời này, đúng là! Quá hợp!Tô Trà tổng kết kinh nghiệm: miệng cha mẹ, có thể dỗ quỷ!Kết thúc bữa cơm trưa, bà nội Tô đưa cho Vương Tú Mi mười đồng tiền, sau đó Vương Tú Mi đến cái đầu cũng không thèm quay lại, dẫn con gái đi thẳng ra cửa, hoàn toàn phớt lờ tầm mắt đau khổ và đáng thương của Tô Thắng Dân và đứa con trai út Tô Bảo.
Tô Thắng Dân: Vợ, anh cũng muốn đi.
Tô Bảo đáng thương: Mẹ, con là con mẹ mà, mang theo con với.
Đồng chí Vương Tú Mi tỏ vẻ: Không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết.
Hai người đàn ông