Tô Trà cũng ngoan ngoãn đi theo bà.
Tô Trà cũng có chút cảm giác được rằng, cơ thể này không được thoải mái.
Hai hôm nay, có đôi lần khi cô đứng dậy, trước mắt cô lập tức tối sầm thành màu đen.Trong trạm xá…Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mặc chiếc áo blouse màu trắng đã ố vàng, tầm mắt anh ta lướt qua Tô Trà rồi cất tiếng hỏi: "Khó chịu ở đâu?""Chóng mặt lắm ạ, có khi trước mắt tối sầm lại." Tô Trà trả lời."Há miệng ra." Bác sĩ cầm đèn soi vào cổ họng của Tô Trà, sau đó lại hỏi cô: "Hai ngày trước có phát sốt hay bị gì không?""Không có!""Đo nhiệt độ cơ thể đi."Sau một loạt các khâu kiểm tra, bác sĩ đưa ra chuẩn đoán là Tô Trà bị hạ đường huyết nhẹ, bình thường phải chú ý một chút.Sau khi lấy thuốc xong, Vương Tú Mi dắt Tô Trà rời khỏi trạm xá, trong lòng bà còn thầm lẩm bẩm: Sao con gái cứ động một cái là tụt huyết áp thế nhỉ?Bà nội Tô cho bà mười đồng tiền, đi vào trạm xá tốn hết một đồng bốn hào, bây giờ trong tay Vương Tú Mi còn tám đồng sáu hào.Cách hiểu của Vương Tú Mi đối với căn bệnh tụt huyết áp này rất thẳng thắn và thô lỗ.
Tụt huyết áp không phải là do ăn ít đồ ngọt quá ư?Cho nên sau đó đồng chí Vương Tú Mi đã vào thẳng hợp tác xã cung tiêu mua một