Buổi sáng trước khi Lê Tuyết rời đi, Triệu Cầm đã kéo cô sang một bên để nói chuyện."Sáng nay mẹ dậy đã hỏi thằng nhóc đó rồi, nó nói nó sợ con giận nên mới cố tình làm vậy, muốn lấy lòng con!""Còn không dám đi ra!"Thường thì dậy sớm cậu bé sẽ đi xuống lầu, nhưng hôm nay cứ nằm ì trên giường không chịu dậy.Sau đó bà hạ thấp giọng nói: "Mẹ cũng không biết nó từ đâu thấy con không thích Lục Lương.
Cho nên mẹ thường bảo con bớt bớt lại mà con không nghe, nó còn bé thế thì hiểu cái gì, có thế nào thì học như thế đó, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!"Bà nhướng mày nhìn Lê Tuyết: "Con cũng không còn nhỏ nữa, biết nên làm gì và không nên làm gì.
Mẹ biết trong lòng con có sự hiểu biết và đánh giá khách quan của riêng mình, cho dù không thích cũng phải nhịn cho mẹ.
Con không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến mẹ và Trăn Trăn chứ, nghe thấy chưa?"Lê Tuyết mím môi.Cô hiểu ý của Triệu Cầm, thằng nhóc sợ cô tức giận chuyện tối hôm kia nên muốn làm cho cô vui bằng cách bắt nạt Lục Lương.Đồng thời cũng để cho cô kiềm chế lại tính cách của mình, không bắt nạt Lục Lương và Lục Mạn Mạn như trước nữa.Những lo lắng của bà không phải là thừa!Lê Tuyết bĩu môi, ấm ức nói: "Con bắt nạt bọn họ khi nào chứ? Ngược lại là Lục Mạn Mạn mỗi lần đều đè ép con không thể trở mình được!""Mẹ, mẹ càng ngày càng không công bằng.
Trước đây mẹ đối xử với con tốt nhường nào, từ khi có thằng nhóc đó là con đã không còn chỗ đứng rồi!"Triệu Cầm nghe xong cảm thấy dở khóc dở cười.Bà lấy tay chọc vào đầu cô: "Nói nhảm gì đấy? Mẹ trở nên thiên vị từ khi nào? Con nhìn lại con xem? Còn không hiểu chuyện bằng Trăn Trăn!""Không làm chuyện xấu là được, mẹ sợ con chịu thiệt!""Được rồi, xem con ấm ức chưa kìa, mẹ đã chuyển cho con 20.000 đồng rồi đấy, con tiêu tiết kiệm chút."Lê Tuyết vốn còn có chút nóng nảy, nhưng nghe xong lời này, hai mắt sáng lên, lập tức thay đổi thái độ: "Là nó bắt nạt con thì có, ngay cả mẹ cũng bị cướp mất rồi.
Mẹ chỉ đáng giá 20.000 đồng thôi à? Mẹ coi thường chính