Dường như Lục Dao không nghĩ đến bỗng nhiên Lục Kiều lại nhìn sang, mặc dù sự ghen ghét mịt mờ đó chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng mà vẫn bị Lục Kiều bắt được.
Lục Dao mỉm cười mở miệng: “Kiều Kiều, hôm nay nhìn sắc mặt của chị không tồi, đợi đến mấy ngày nữa chúng ta có thể cùng nhau đến trường đi học.
”“Ừm, được thôi.
” Lục Kiều không hề quan tâm, chỉ trả lời một câu.
Không có ai là đồ ngốc cả, có một số việc mọi người ngầm hiểu trong lòng, ở ngoài mặt đối phó thế là được rồi, thật sự không cần thiết phải để tâm.
Từ nhà cũ về đến nhà, Lục Kiều trở lại phòng mình, ngồi bên cửa sổ hóng mát, cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, xua tan đi không khí khô nóng ở trong phòng.
Lục Kiều đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình, cảm xúc mịn màng làm cô không nhịn được mà thấy vui vẻ, bởi vì cái gọi là phụ nữ đẹp vì chính mình, Lục Kiều là nữ, làm một người mê sắc đẹp cô càng coi trọng dung mạo.
Nên nói không hổ là bạch nguyệt quang mà nam chính nhớ mãi không quên sao?Giá trị nhan sắc của thân thể này thật sự rất nổi bật.
Hoàn toàn là kiểu khác với nữ chính Lục Dao.
Nếu như nói Lục Dao là kiểu cô gái xinh đẹp khéo léo hiểu lòng người, như vậy Lục Kiều chính là kiểu cô gái bạch nguyệt quang yếu đuối, làm cho người khác hận không thể