Một lát trôi qua thì dần dần có một mùi thơm của rau xào truyền ra từ trong bếp, mùi thơm nồng đó làm cho người ta ngửi được mà vô thức cảm thấy đói bụng.
Sau khi đồ ăn làm xong được bưng lên bàn, cũng là lúc này thì nữ chính Lục Dao mới đi vào nhà.
Ngoại hình của Lục Dao rất xinh đẹp, là cái kiểu xinh đẹp làm cho người ta càng nhìn càng cảm thoải mái, càng nhìn càng thấy đẹp, mắt to mũi cao, bên khóe đôi môi đỏ chót có một nụ cười nhàn nhạt hơi nhếch lên.
Trên người cô ta mặc một bộ chiếc sơ mi màu lam, phía dưới phối với một chiếc váy màu đen, vòng eo thon thả tinh tế, bắp chân trần thẳng đuột trắng nõn.
Bộ quần áo trên người của Lục Dao vừa nhìn đã biết là tốn không ít tiền, càng đừng nhắc đến trên cổ tay Lục Dao còn có một chiếc đồng hồ đeo tay.
Dáng vẻ này của Lục Dao khiến người không biết còn tưởng rằng cô ta là một cô gái trong thành phố, không hề nhìn ra chút quê mùa nào của cô gái nông thôn.
Lục Dao đến vào đúng giờ cơm làm bà cụ Lục không vui lắm, sầm mặt lại muốn dạy dỗ vài câu, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Giang Thu Nguyệt vượt trước một bước nói với Lục Dao:“Dao Dao, con nói xem là vì sao giờ này con mới đến, không phải lúc đi mẹ đã bảo con nhìn thời gian một chút rồi sao? À đúng rồi, tại sao cha con vẫn chưa đến?”“Vừa rồi con ngồi