Đối mặt với cha mẹ yêu thương mình như thế, Lục Kiều thật sự không thể không biết xấu hổ mở miệng đòi ăn thịt được.
“Chị, lần sau chị đến nhà em ăn đi, em bảo mẹ em mua thịt.
”“Được, chị muốn ăn thịt kho tàu.
” Lục Kiều cũng không cho rằng lời Lục Hướng Bắc nói là thật, thuận miệng nói đùa lại một câu.
Giờ phút này, trong đầu cô ngập tràn thịt kho tàu, thịt kho tàu mềm mềm thơm ngào ngạt.
Lục Hướng Bắc vẫn luôn dính lấy Lục Kiều, đến buổi tối, Lục Hướng Bắc muốn ở lại qua đêm thì Lục Kiều quả quyết từ chối.
Nói đùa sao, trong nhà chỉ to có chút xíu như vậy, lấy đâu ra phòng trống cho Lục Hướng Bắc ngủ lại?Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng thì đã bắt đầu náo nhiệt lên rồi.
Lục Kiều bị Lý Thúy Hoa gọi cùng nhau đi đến nhà Lục Dao, vừa vào trong sân thì dường như là không có chỗ mà đặt chân, người đông vô cùng.
Lục Kiều trốn trong một góc hẻo lánh, khéo léo đưa tay lên che miệng ngáp một cái, khóe mắt vẫn còn hơi ửng đỏ, ánh mắt ngập nước.
Lục Kiều đang hơi híp mắt lại nhìn người trong sân nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh cô có thêm một bóng người, người này không ai khác ngoài người hôm qua vẫn dính lấy cô - Lục Hướng Bắc.
“Chị, sao chị lại trốn ở đây?”“Buồn ngủ!” Lục Kiều nghiêng đầu trả lời hai chữ.
Lục Hướng Bắc nhìn dáng vẻ mệt mỏi rã rời của Lục Kiều thì chợt bật cười, đặc biệt là khi trông thấy ánh mắt tràn đầy hơi nước