“Cũng đúng, vậy tương lai chị muốn tìm một người đàn ông như thế nào?” Lục Hướng Bắc lại hỏi.
“Như thế nào…”Lục Kiều còn chưa dứt lời thì lại bỗng nhiên tắt tiếng, ánh mắt của cô nhìn vào mấy bóng người vừa bước qua cửa.
Ở cửa, có ba người đàn ông mặc quân phục, cao tao tầm một mét tám, dáng người thẳng băng.
Người đàn ông ở giữa là Tưởng Thanh Tùng, mày rậm mắt to, dáng người cường tráng, nhưng mà khuôn mặt nghiêm nghị đó cũng làm cho người ta suy nghĩ đấy.
Tưởng Thanh Tùng không phải là người nổi bật nhất, người nổi bật nhất phải kể đến vị đứng bên trái Tưởng Thanh Tùng.
Vị này đứng bên cạnh Tưởng Thanh Tùng hoàn toàn giống như là một tấm nền thần tiên vậy, không hề khách sáo mà cướp đi sự nổi bật của nam chính Tưởng Thanh Tùng.
Ánh mắt Lục Kiều rơi vào trên người người đàn ông đó, anh mặc một bộ quân phục màu xanh lục, bộ quân phục phác họa ra dáng người cường tráng của anh một cách hoàn hảo, vai rộng eo thon chân dài, làm bộ quân phục trở nên rất hấp dẫn.
Người đàn ông cách đó không xa bị nhìn chằm chằm phát giác được ánh mắt nóng rực của người nào đó, anh ngước mắt lên.
Trong chốc lát, một nam một nữ, bốn mắt nhìn nhau.
Lục Kiều chớp chớp đôi mắt ngập nước, tỏ ra vô tội đối mặt với đối phương.
Lục Hướng Bắc bên cạnh phát hiện Lục Kiều nói được một nửa thì không nói nữa, cậu ấy thuận theo ánh mắt của Lục Kiều