Tác giả: Vân Nã Nguyệt
Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, nam lạnh lùng thâm tình - nữ thông minh kiên cường, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, cảm động, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 53 chương
Tình trạng: Hoàn
___
Văn án:
“Trần Hứa Trạch có một biệt danh, nghe nói là trước khi sinh ra, mẹ Trần và mẹ Chu ở cùng một bàn mạt chượt bốc được Thập Tam Yêu, vì thế Chu Yểu và Hứa Trạch, cô lấy chữ “Yêu”, cậu lấy chữ “Thập Tam”.
Khi biết hai người có quan hệ thông gia từ bé, bạn bè chút nữa cười đến ngất xỉu.
Trần Hứa Trạch âm u lạnh lùng, kiệt ngạo độc tôn, đối với ai cũng có vẻ khinh thường. Chu Yểu an tĩnh ngoan ngoãn, được cậu đối xử tốt hơn một chút. Chính là với người khác thì cậu nói một chữ, còn với cô, cậu có thể nói được cả một câu.
Có một ngày, đám bạn bè đột nhiên thần thần bí bí bàn luận: “Tối hôm qua tớ không cẩn thận bắt gặp hai người họ nói chuyện ở một góc, Chu Yểu uống nhiều nên say quá mức, liền cắn một cái vào cằm Trần Hứa Trạch!”
Bạn bè kinh hãi: “Xong phim, thế này thì các hai người đó tuyệt giao mất!”
“Không đâu.” Người bạn kia trưng ra vẻ mặt thế giới này sụp đổ rồi, lắc lắc đầu: “Trần Hứa Trạch trầm mặc ba giây, sau đó tớ nghe được câu ấy nói -”
"Nói cái gì?"
"—— lại lần nữa, hướng lên trên."(*)
___
Ngay ngày đầu tiên chuyển tới trường mới, Chu Yểu đã trở thành tâm điểm trong câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người. Lí do là, hotboy Trần Hứa Trạch vốn lạnh lùng không quan tâm ai, bỗng nhiên ở nhà ăn chủ động mua hai chai coca, đặt trước mặt Chu Yểu một chai.
Ở đâu cũng sẽ có những người như vậy, được gọi là “người nổi tiếng” - chỉ một động thái nhỏ của họ - ví dụ như hôm nay cậu ấy để tóc màu gì, đi giày loại nào, mặc áo khoác nhãn hiệu nào… cũng có thể trở thành chủ đề bàn tán thật sôi nổi. Huống chi Trần Hứa Trạch tuy được nhiều người để ý, trước nay lại rất kín tiếng, chưa từng công khai quan tâm ai. Sự việc Trần Hứa Trạch mua cho Chu Yểu một lon coca đã khiến học sinh bát quái trường Thất Trung sôi nổi một hồi.
Bạn học càng dùng ánh nhìn đặc biệt hơn nữa để nhìn Chu Yểu khi biết rằng, cô và Trần Hứa Trạch đã quen biết nhau từ trước.
Chưa hết, còn chuyện Trần Hứa Trạch không thích ăn đồ ăn của người khác, nhưng đồ Chu Yểu gắp qua, cậu đều nhất nhất ăn hết.
Còn chuyện khi ở trong nhà ăn, Trần Hứa Trạch luôn giữ chỗ cho Chu Yểu.
Chuyện Trần Hứa Trạch và Chu Yểu ngày nào cũng đi đi về về cùng nhau.
Quan trọng nhất: đừng nhìn Trần Hứa Trạch thờ ơ với mọi thứ mà coi thường sự quan tâm của cậu với Chu Yểu. Đám bạn bè đều biết, chỉ cần là chuyện liên quan tới Chu Yểu, Trần Hứa Trạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Trần Hứa Trạch, cái người này ấy mà.
Chỉ cần không chọc tới cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ lười quản chuyện bên ngoài.
Nếu như chọc tới cậu ấy, cậu ấy có muốn động tay làm rõ một chút hay không, phải xem xem tâm tình lúc đó thế nào.
Nhưng nếu có người động vào Chu Yểu, như vậy ——
Cậu ấy sẽ muốn mạng của người đó.”(*)
***
Chu Yểu và Trần Hứa Trạch là thanh mai trúc mã, là ví dụ điển hình nhất cho “con nhà người ta”: học giỏi, xinh xắn, chưa bao giờ làm phụ huynh phiền lòng. Khắp đầu làng ngõ xóm đều khen hai đứa trẻ này thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhà họ Chu và nhà họ Trần thực là có phúc. Thế nhưng lại không ai biết được rằng, hai đứa trẻ nhìn có vẻ ngoan ngoãn an tĩnh ấy, thực ra chúng không còn là những đứa trẻ vô ưu vô lo nữa từ lâu rồi.
Có một số người khi đến tuổi mới bắt đầu suy tính tới chuyện cần phải trưởng thành, cũng có một số người, bởi vì hoàn cảnh của bản thân, nên bắt buộc phải trưởng thành từ rất sớm. Chu Yểu và Trần Hứa Trạch thuộc vế thứ hai.
Nhìn thấy bố mẹ ngoại tình ngay trước mắt mình là cảm giác như thế nào? Vô cùng ngỡ ngàng, vô cùng kinh khủng, mà Trần Hứa Trạch khi ấy mới là một cậu bé, đã phải chứng kiến cảnh đó, biết được sự thật rằng gia đình mình không chỉ không hạnh phúc, mà nó còn thối nát tới mức khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Điều này đối với cậu mà nói, là đả kích vô cùng to lớn.
Vào cái ngày định mệnh ấy, Trần Hứa Trạch tự động xóa đi ảo tưởng gọi là “gia đình” với bố mẹ, còn Chu Yểu, lại có một vết thương ở chân mà cả đời không bao giờ có thể lành được.
Hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, cũng trong cùng một ngày mà nắm tay nhau trưởng thành. Sinh mệnh của họ gắn bó chặt chẽ, luôn song hành với nhau. Ngày Trần Hứa Trạch nhận đả kích lớn nhất, Chu Yểu cũng nhận vết thương thể xác lớn nhất.
Trần Hứa Trạch tự nhủ sau này cậu sẽ bảo vệ cô, sẽ mãi mãi bảo vệ cô. Mà Chu Yểu, cô cũng đã âm thầm quyết định rằng, từ nay về sau, bản thân sẽ trở nên thật mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho Trần Hứa Trạch.
Trần Hứa Trạch không cách nào hòa hợp với gia đình, vì vốn dĩ cậu không mấy gắn bó với cha mẹ, sau lại khám phá ra chuyện ngoại tình gian dối, cảm giác còn lại chính là chán ghét và ghê tởm. Nói đi cũng phải nói lại, nhân sinh của Trần Hứa Trạch kì thực rất lặng lẽ, rất cô đơn, mà Chu Yểu xuất hiện như một tinh tú, soi sáng sinh mệnh của cậu.
Chu Yểu cười, Chu Yểu nói, Chu Yểu mềm mại gọi cậu “Thập Tam”... tất cả đều khắc sâu vào trái tim Trần Hứa Trạch, khiến cậu không cách nào xóa đi, cũng không muốn xóa đi.
“Thập Tam Yêu” đối với mình mà nói, là một câu chuyện thanh xuân khá đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ, ngay từ khi mới xuất hiện, hai nhân vật chính đều đã mang trên người tầng tầng lớp lớp vết thương, bắt đầu quá trình phá kén để trưởng thành rồi, vì thế không có những màn thầm mến kinh điển như cố tình trêu chọc người ta để giành lấy sự chú ý.
Thực tế đặt trong mối quan hệ của Trần Hứa Trạch và Chu Yểu thì chuyện trêu chọc để đối phương chú ý đến mình hoàn toàn không cần thiết, vì ngay từ khi bắt đầu, trong mắt họ đã chỉ có đối phương mà thôi, chính là kiểu dành cho đối phương một vị trí bất khả xâm phạm trong lòng ấy.
Mình thích Trần Hứa Trạch lạnh lùng, cũng thích Chu Yểu dịu dàng. Thích Trần Hứa Trạch vì Chu Yểu mà lo lắng mọi chuyện chu toàn, thích Chu Yểu vì Trần Hứa Trạch mà đứng lên nói ra sự thật để bảo vệ cậu trước cha mẹ. Tình cảm của hai người có lúc giống người yêu, có lúc lại giống tình thân, vô cùng thân thiết gắn bó.
Chu Yểu hoàn toàn không phải mẫu nữ sinh nhu nhược dễ bị người khác bắt nạt, mà là một người rất thông minh và kiên cường. Nếu như đọc truyện, bạn sẽ hiểu vì sao mình lại nhận xét Chu Yểu như vậy. Kì thực, Chu Yểu có thể không cần tới Trần Hứa Trạch mà vẫn có thể bảo vệ bản thân. Ở một góc độ nào đó, cô và Trần Hứa Trạch vô cùng giống nhau: người không chọc ta, ta cũng lười để ý tới người; nhưng nếu vượt quá giới hạn của ta, thì…
Ví dụ,
Chu Yểu bị tật ở chân, xung quanh cô luôn có những lời xì xào bàn tán. Nhưng quá đáng nhất vẫn là những người cố ý bắt nạt cô, bắt cô chạy để bọn họ “chiêm ngưỡng” dáng đi cà nhắc kì quái của cô, hoàn toàn coi cô như một món đồ mua vui.
Chính vì thế, khi Chu Yểu bị một nữ sinh bắt nạt, Trần Hứa Trạch liền không quản cái gì mà “con trai không được đánh con gái”, trực tiếp tới lớp học của nữ sinh kia, động thủ với cô ta, bắt cô ta phải đi xin lỗi Chu Yểu.
Bởi vì Chu Yểu chính là bảo bối của Trần Hứa Trạch, cậu không cho phép bất kì ai khiến cô đau lòng, khiến cô tổn thương.
Theo cảm nhận của cá nhân mình, tuy rằng “Thâp Tam Yêu” vẫn có những cô cậu học sinh đáng yêu, những mối tình thanh xuân đáng ngưỡng mộ, thế nhưng lại không có nhân vật nào quá ngây thơ đến mức ngây ngô (ngoại trừ cô bạn Trịnh Ngâm Ngâm của Chu Yểu).
Tuy vậy không vì thế mà yếu tố thanh xuân vườn trường bị giảm bớt hay lâm vào gượng ép, bởi những nhân vật trong này, họ đối xử với nhau vô cùng nghĩa khí và dịu dàng. Khi bạn mình bị bắt nạt, sẽ lớn tiếng đứng lên bảo vệ; vào lúc thấy kì thi quan trọng đang tới gần, liền dồn hết tâm sức mà giúp nhau học hành.
Tình bạn, tình yêu, tình thân vào “Thập Tam Yêu” dưới ngòi bút của Vân Nã Nguyệt được khắc họa vô cùng tinh tế, hài hòa tốt đẹp, đem lại cảm giác vô cùng thoải mái. Chuyện không có tình tiết cẩu huyết, nhưng ấn tượng để lại lại sâu đậm khó phai.
Rồi cuối cùng thế nào?
Cuối cùng Trần Hứa Trạch và Chu Yểu vẫn tiếp tục cùng nhau lớn lên, cùng nhau hạnh phúc, vậy thôi.
“Từ thanh mai trúc mã cho đến khi sánh bước chẳng rời.
Dẫu phong ba cũng không sợ hãi.
Nguyện nơi đây núi có cây xanh, người có tình ý.
Vì sao trên bầu trời đêm qua thật giống người.
Chẳng như chim liền cánh nhưng tâm linh vẫn tương thông.
Nguyện thế gian xuân thu và đất trời.
Trong mắt chỉ có mỗi mình người.
Khổ đau vui buồn, được và mất đến cuối cùng vẫn sẽ là niềm vui.”(**)
Bình luận truyện