Thập Tam Yêu

Chỉ có một


trước sau

Edit: Nhược Vy

Beta:Quanh

Sau khi được thông báo, trường học lại có thêm chuyện cho tổ dạy học bận rộn. Có lãnh đạo tới thẩm tra việc tổ chức giảng bài, tiến hành ở hội trường lớn, dự thính tại nơi để khảo sát trình độ.

Khi học sơ trung thì thường xuyên có giờ dự thính kiểu này, cao trung lại dường như chưa từng tổ chức. Nghĩ đến năm nay các trường cao trung phải căng thẳng vì chuyện bình xét cấp bậc năm sau, tất cả trường học đều dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Không chỉ học sinh có thành tích tốt, lớp nào cũng phải có vài người đến hội trường lớn, đây là yêu cầu của lãnh đạo, vì để phòng ngừa tất cả học sinh xuất hiện chỉ có học sinh giỏi, biểu hiện một mặt ưu tú của trường.

Nhưng mà đương nhiên mấy học sinh giỏi cũng cần tham gia, có Chu Yểu, có Nghênh Niệm, có Trần Hứa Trạch, mà Giang Gia Thụ chỉ làm phần tử đến để ngồi, đương nhiên cũng có mặt.

Không chỉ có mấy ngươi họ, một vài nữ sinh lớp nghệ thuật cùng Lương Ly đại diện cho lớp, xuất hiện ở hội trường.

Hội trường truyền thông rất lớn, thiết kế giống phòng học ở đại học, không cố định chỗ ngồi, để học sinh tự quyết định. Chu Yểu ngồi cùng Nghênh Niệm, Trần Hứa Trạch và Giang Gia Thụ ngồi sau lưng các cô.

Lương Ly muốn ngồi cùng hàng với mấy người họ, nhưng cô ta là “người được yêu mến nhất” trong lớp nghệ thuật, vừa vào cửa là đã bị mấy nữ sinh cùng lớp kéo đến ngồi cùng nhau, trên mặt là nụ cười, lời từ chối căn bản không nói nên lời.

Buổi học nhanh chóng bắt đầu.

Thầy giáo giảng bài có kinh nghiệm phong phú, trên bục giảng, không chỉ thu hút được học sinh mà còn khiến nhóm lãnh đạo hứng thú. Rất nhiều người dự thính bắt đầu cầm bút ghi lại đánh giá, còn giáo viên nhà trường đến quan sát thì lại vô cùng căng thẳng.

Đến lúc phải mời học sinh lên bục làm bài, thầy giáo kéo bảng đen qua, hỏi ai có thể làm đề bài đang được chiếu trên máy chiếu.

Không ai tự đề cử, vì thế Trần Hứa Trạch bị điểm danh. Cậu cũng không từ chối, dáng người cao lớn đĩnh đạc đứng dậy khỏi chỗ, vẫn trưng khuôn mặt lạnh nhạt như ngày thường đi lên.

Phản ứng này cũng coi như phối hợp, giáo viên trong trường thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trần Hứa Trạch giải bài đương nhiên không có vấn đề, nhưng cũng có lẽ vì cậu bị thầy giáo điểm danh yêu cầu lên, một vị lãnh đạo trông khá có tuổi đột nhiên hỏi: “Còn bạn học nào có thể giải bài này không?”

Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Bên dưới yên ắng, Lương Ly đột nhiên giơ tay. Thành tích ở lớp nghệ thuật của cô ta cũng có thể xem là không tồi, thầy giáo giảng bài không nghĩ nhiều, lập tức định gọi tên cô ta.

Ai ngờ, giây tiếp theo, vị trí phía trước Trần Hứa Trạch, có người giơ tay lên.

Theo ánh mắt hơi ngạc nhiên của thầy giáo, toàn bộ hội trường đều quay đầu nhìn sang, là Chu Yểu.

Chu Yểu rất khiêm tốn, cho dù tất cả mọi người đều biết thành tích cô tốt nhưng từ trước đến nay cô không chủ động lên tiếng, giống như ở lớp học, chỉ khi nào thầy cô giáo gọi tên cô mới đứng lên trả lời câu hỏi.

Thầy giáo giảng bài hơi sững sờ một chút, trên mặt ẩn ý cười, lập tức vẫy tay gọi cô đi lên.

Trần Hứa Trạch đứng bên phải bảng đen, cô đi sang bên trái, cầm lấy phấn, chữ viết thanh tú tinh tế, từng bước phân tích đề bài. Máy chiếu chuyển qua bảng đen, chiếu đáp án của hai người họ lên màn hình lớn.

Thầy giáo liên tục tán thưởng: “Hai vị bạn học đều giải rất tốt, rất tốt đấy!”

Mấy thầy cô giáo ở trường học đều rất vừa lòng, vẻ mặt của nhóm lãnh đạo cũng xem như không tồi, thậm chí vài người vừa viết vừa gật đầu.

Hai người kia thì vẫn chưa đi xuống. Chỉ thấy Trần Hứa Trạch cầm phấn, đặt tay bên cạnh đáp án vừa giải, giải thêm một lần nữa, phương pháp lại không giống vừa nãy.

Còn Chu Yểu, giống như nghênh chiến, cũng giống như phối hợp cùng chơi đùa với cậu, cũng cầm lấy phấn, tiếp tục giải phương pháp thứ hai.

Một đề bài, hai học sinh viết ra tổng cộng bốn cách giải, không biết là ai đi đầu, hội trường vang lên tiếng vỗ tay. Đầu óc linh hoạt, tư duy rõ ràng, biểu hiện hai người họ không học vẹt mà thật sự nghiên cứu sách vở. Học sinh như vậy rất có tiềm lực, đáng được tán thưởng.

Vỗ tay còn chưa xong, Trần Hứa Trạch lại cầm phấn, viết cách giải thứ ba. Chu Yểu cũng đồng thời cầm phấn, viết cách giải thứ ba của mình.

Sáu cách.

Trên bảng đen đã chằng chịt, một đề mà có thể áp dụng rất nhiều phương pháp. Trong mắt những người khác chứa đầy khen ngợi cùng sự kinh ngạc.

Những học sinh này thông minh đến mức nào?

Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch được người ta vô cùng hâm mộ, hai người họ mới xem như kết thúc “chơi đùa”, hơi gật đầu với thầy giáo, song song xuống bục đi về chỗ mình.

Một lãnh đạo có địa vị cao ngồi ở chính giữa hàng thứ nhất của hội trường đột nhiên nói một chữ tốt, chậm rãi vỗ tay. Sau đó hội trường lại tràn đầy tiếng vỗ tay.

Các thầy cô giáo trong trường học, thầy cô giáo phụ trách, thậm chí là phó hiệu trưởng cũng cố nén nụ cười nơi khóe môi, chỉ hận không thể phát giấy khen để khích lệ hai học sinh này.

Vinh quang, hai vị học sinh này đã thật sự cho Thất Trung họ một lần vinh quang.

Nghênh Niệm vỗ vai Chu Yểu vừa trở lại chỗ ngồi, nghiêm túc cho cô một ngón tay cái. Giang Gia Thụ thì tương đối thảm, Nghênh Niệm được Chu Yểu cười lại, Giang Gia Thụ vỗ vai Trần Hứa Trạch, đối phương không hề có chút phản ứng.

Giang Gia Thụ thầm nghĩ, hừ, người này, không thú vị! Thật sự không thú vị!

Bài tiếp theo, nhờ có sự cổ vũ mở đầu lúc trước, thầy giáo giảng bài lại hỏi có ai có thể lên giải, lần này Nghênh Niệm xung phong nhận việc, dùng hai cách giải một đề.

Có “biểu hiện xuất sắc” phía trước, tuy lần nay chưa thể vượt qua nhưng vẫn khiến người ta vui sướng.

Thực lực của Thất Trung mạnh mẽ đến mức nào, tiết học này đã biểu hiện rất rõ ràng.

Chu Yểu và Nghênh Niệm, Trần Hứa Trạch và Giang Gia Thụ, bốn người ngồi trước sau nhau, trở thành nơi hội tụ tầm mắt của cả hội trường.

Vốn là Lương Ly lớp nghệ thuật hấp dẫn sự chú ý của người khác, dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp học nghệ thuật, chỉ vì chuyện này thì đã có rất nhiều nam sinh để ý cô ta, mà thành tích của cô ta cũng không kém, ngay từ đầu giơ tay cũng đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tán thưởng.

Nhưng sau khi mấy người Chu Yểu thể hiện, không có ai chú ý cô ta nữa.

Cả Thất Trung, không ai không biết quan hệ của Trần Hứa Trạch với mấy người này, họ thường đi cùng nhau, hầu như tất cả mọi người đều gọi tên được những nhân vật làm mưa làm gió này.

Mà những người này, hoặc là gia thế ưu việt, hoặc là chỉ số thông minh xuất sắc, nhìn bốn người họ ngồi cùng nhau, phảng phất như xung quanh có một vòng hàng rào vô hình, tự thành một quốc gia, những người khác từ đầu đến cuối không chen vào được

...

Chạng vạng khi ăn cơm ở quán ăn ngoài trường, có kinh nghiệm gọi món lần trước, lần này Lương Ly từ bỏ chuyện gọi món. Cô ta hiểu chuyện “thu lại”, Nghênh Niệm thì không khách khí, khẽ nói với Chu Yểu: “Hừ, đúng là không biết xấu hổ. Lần trước mình bỏ tiền đấy, mình nói muốn mời cô ta sao, thật sự không biết xấu hổ!”

Lúc Nghênh Niệm đâm chọc người ta, cho dù người có da mặt dày như tường cũng sẽ bị cô ấy nói cho muốn chui xuống đất. Chu Yểu đành phải vỗ cô ấy, để cô ấy bớt nóng trên bàn cơm.

Giang Gia Thụ phụ trách gọi món, gọi xong, đồ ăn nhanh chóng lần lượt được đưa lên.

Thức ăn vốn đã sắp xếp xong, Lương Ly bỗng nhiên mở miệng: “Không phải Trần Hứa Trạch không ăn bí ngồi sao? Đồ trước mặt cậu ấy xoay qua bên mình đi, để bên chỗ mình cũng được.”

Trên bàn có mâm tròn, có thể chuyển động, tiện cho mọi người gắp đồ ăn.

Không phải Nghênh Niệm cứ khăng khăng ghét cô ta, mà cô ta thật sự cứ làm những chuyện không cần thiết. Lời vừa thốt ra, Nghênh Niệm cho cô ta một ánh mắt xem thường, không chút nào che lấp.

Lương Ly nhìn thấy, lại làm như không thấy được, tiếp tục nói: “Măng tây bên kia, Trần Hứa Trạch cũng không thích ăn đúng không? Mình nhớ vậy.”

Những người khác chỉ nghĩ về chỗ tốt của cô ta, cho rằng cô ta đang tìm cách để mọi người ăn thật ngon. Có người mở miệng: “Hứa Trạch ấy, thật ra đồ cậu ấy không ăn…”

Còn chưa nói xong, Chu Yểu đã vươn đũa, gắp miếng măng tây nãy giờ vẫn nằm trong bát mình không nhúc nhíchh, cứ như vậy gắp lên, bỏ vào bát Trần Hứa Trạch.

“Mình không muốn ăn, cậu ăn đi.” Cô nói.

Cả bàn lập tức yên ắng.

Lương Ly nhìn cô, rồi lại nhìn về phía Trần Hứa Trạch, mím môi nói: “Trần Hứa Trạch không thích ăn món đó, có phải vì dị ứng không? Có người không ăn
có thể là vì dị ứng, nếu xảy ra chuyện thì không tốt…”

Trần Hứa Trạch không hé răng, dưới sự “quan tâm” của Lương Ly, cậu gắp miếng măng tây mà Chu Yểu vừa gắp cho mình, cho vào miệng… Từ từ nhai rồi nuốt xuống.

Nếu không phải đang ở trên bàn cơm, Nghênh Niệm thật sự muốn vỗ bàn cười to.

Sắc mặt Lương Ly trở nên vô cùng khó coi, Chu Yểu cũng không nhìn cô ta, gắp thêm một miếng bí ngồi bỏ vào bát Trần Hứa Trạch: “Ăn cái này nữa, không được kén ăn.”

“Được.” Trần Hứa Trạch thuận miệng đáp, gắp miếng bí ngồi lên, ngoan ngoãn ăn hết.

Một phần ba đồ ăn trên bàn có chứa những thứ Trần Hứa Trạch không thích ăn. Không biết vì sao Lương Ly lại biết, nhưng truyền đến truyền đi, cũng không tính là bí mật gì, cho nên không ai hỏi.

Chu Yểu thoải mái, mỗi món đều gắp một lần cho Trần Hứa Trạch, cậu cũng không nói nửa chữ, im lặng, món nào cũng ăn.

Đuôi mắt Lương Ly giật giật, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói: “Ép người ta ăn đồ người ta không thích thì không tốt lắm đâu? Giống mình, không thích ăn rau thơm, nếu có người ép buộc mình ăn rau thơm, mình chắc chắn sẽ rất khó chịu.”

“Mình có ép cậu ăn rau thơm đâu.” Chu Yểu thong dong nói, vẻ mặt bình thản đến cực điểm.

“Nhưng cậu ép Trần Hứa Trạch…”

“Cậu ấy bằng lòng ăn.”

Năm chữ, chặn họng Lương Ly khiến cô ta không nói gì được.

Lương Ly nhìn Trần Hứa Trạch, đáng tiếc người ta hoàn toàn không có ý phản bác, giống như Chu Yểu nói cái gì thì chính là cái đó.

Lương Ly nhịn không được, thu lại nụ cười, da thịt bên trái khóe môi bất động, rốt cuộc cũng bắt đầu xuất hiện mùi thuốc súng: “Mình vẫn luôn cho rằng Chu Yểu cậu là loại người có tình tính rất tốt, không ngờ cậu cũng có một mặt cố chấp như vậy. Lớp bọn mình có một nữ sinh, bởi vì không thích ăn hải sản, bị người ta buộc ăn, kết quả là dị ứng phải đưa vào bệnh viện, suýt chút nữa xảy ra chuyện. Không phải mình nói gì chứ mình cảm thấy loại chuyện này thật sự rất không tốt, không ngờ cậu cũng như vậy…”

Cô ta muốn nói lại thôi, Nghênh Niệm trừng mắt muốn nói lại, thế nhưng bàn tay dưới bàn lại bị Chu Yểu kéo lấy.

Chu Yểu rút một tờ khăn giấy, thong dong lau miệng, bình tĩnh nói: “Mình và Trần Hứa Trạch quen nhau mười tám năm rồi.”

Lương Ly sửng sốt.

“Cậu ấy có thể ăn gì, không thể ăn gì, mình rõ ràng hơn cậu.” Chu Yểu ngước mắt nhìn về phía cô ta: “Rõ ràng hơn nghìn lần.”

Lời này không có vấn đề gì, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch là thanh mai trúc mã, bây giờ đã không còn là bí mật.

Lương Ly lại bị chọc giận, lần đầu tiên có vẻ khác ngoài vẻ dịu dàng, nhìn về phía Trần Hứa Trạch, dường như muốn xem cậu tỏ thái độ thế nào. Đáng tiếc, Trần Hứa Trạch giống như hoàn toàn không nghe được đoạn đối thoại của mấy người trên bàn, từ đầu đến cuối chỉ im lặng ăn hết đồ trong bát.

Đột nhiên, cậu dừng đũa.

Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, cậu lại quay đầu, nhìn về phía Chu Yểu: “Bí ngồi.”

Thì ra là cậu đã ăn hết bí ngồi trong bát.

Chu Yểu cười nhẹ, gắp thêm cho cậu vài miếng. Cậu ăn một miếng xong, cô hỏi: “Ngon không?”

Trần Hứa Trạch phun ra hai chữ: “Khó ăn.”

Chu Yểu trịnh trọng nói: “Vậy cũng không được kén ăn.”

“Ừm.” Cậu không có biểu tình gì, cũng không có kháng cự, cứ ăn từng miếng như vậy cho đến khi hết.

Đang ăn, Trần Hứa Trạch cúi người sang bên cạnh, lấy một chai sữa đậu trong cái thùng mà ông chủ đưa đến, đặt trước mặt Chu Yểu.

“Uống sữa đậu, khỏi trướng dạ dày.”

Chu Yểu ừ một tiếng, tự mình sử dụng đồ khui khui nắp ra. Giữa hai người vô cùng trôi chảy, lưu loát tự nhiên, giống như đã từng xảy ra vô số lần.

Những người khác lặng ngắt như tờ, Trần Hứa Trạch ăn mấy món “khó ăn” mà thi thoảng Chu Yểu gắp cho, toàn bộ quá trình cứ như nghĩ đi đâu, đối với ánh mắt tha thiết của Lương Ly thì làm như không thấy.

Chu Yểu uống sữa đậu, bỗng nhiên nhìn về phía Lương Ly, cười nói: “Đúng rồi, lần trước các cậu nói là đi họp mặt đúng không? Bánh kem ở cửa hàng kia thật sự rất ngon. Ngày thường rất khó xếp hàng, nếu không phải các cậu có số, Hứa Trạch cũng không có cách nào chỉ dùng nửa giờ mà đã mua được bánh kem cho mình ăn.”

Chu Yểu cười rất dịu dàng: “Cảm ơn cậu nha.”

Lương Ly đờ người, lúc này mới hiểu ra, ngày đó vì sao Trần Hứa Trạch lại về sớm như vậy, còn cầm theo bánh kem, nói tạm biệt với mấy nam sinh Giang Gia Thụ thì trong chốc lát đã không còn bóng người.

Vậy mà lại chỉ đi mua bánh kem!

Còn là đi mua bánh kem cho Chu Yểu ăn!

Nếu không phải ở đây có nhiều người, lúc này, sợ là cả gương mặt Lương Ly đã vặn vẹo.

Thật vất vả mới ổn định tâm tình, Lương Ly lại nhìn về phía Chu Yểu, trong mắt là nhiều cảm xúc không tả được. Chu Yểu không nhìn cô ta, ăn cơm của mình, nói chuyện với Nghênh Niệm, thi thoảng lại gắp đồ ăn cho Trần Hứa Trạch.

Ngoại trừ xinh đẹp, đôi khi Chu Yểu thật sự không có bao nhiêu cảm giác tồn tại. Ban đầu Lương Ly còn cho rằng, loại này nữ sinh yếu ớt như tiểu bạch hoa [1] này là dễ đối phó nhất.

[1] Tiểu bạch hoa: những đóa hoa nhỏ màu trắng, dùng để nói đến những cô gái yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp và mau nước mắt nhưng trong tâm lại mạnh mẽ, quỷ quyệt, xấu xa và thường nhận được lòng trắc ẩn thông qua bề ngoài yếu đuối của mình.

Ai có thể ngờ được?

Lương Ly căn bản không ngờ, đóa hoa nhỏ màu trắng mảnh mai này, gặp ai có ý định ngắt đi cành lá cánh hoa của mình, hoặc là mưu toan đào hết mảnh đất mà mình sinh tồn, vậy thì trong nháy mắt…

Trong nháy mắt sẽ như vậy, mọc đầy gai nhọn khiến người ta không làm gì được

...

Dưới bầu trời đầy sao, đoàn người quay về trường học, Đại Hùng và Giang Gia Thụ đi cùng nhau, khe khẽ thì thầm.

“Vừa rồi Trần Hứa Trạch sao lại thế nhỉ?”

Giang Gia Thụ không rõ: “Sao gì?”

“Thì là, Lương Ly cũng không tính là quá phận, sao ngay cả chút mặt mũi cậu ấy cũng không cho?”

Nghe thấy vậy, Giang Gia Thụ bật cười. Tay vỗ lên vai Đại Hùng, hỏi: “Cậu đã từng thích cô gái nào chưa?”

“Hả?”

“Vừa thấy là đã biết chưa rồi.”

“Chuyện này thì có liên quan gì?”

Giang Gia Thụ lắc đầu, vẻ mặt giữ kín như bưng: “Chờ sau này cậu sẽ hiểu, thật sự sẽ hiểu.”

Giống như một ông già nhìn xa trông rộng, Giang Gia Thụ khoanh tay trước ngực, nhìn Chu Yểu, Nghênh Niệm và Trần Hứa Trạch đang đi cùng nhau, lộ ra nụ cười sâu xa.

Có một vài người, chính là như vậy.

Giữa một đám người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên là đã có thể nhìn thấy cô ấy, ngay từ ánh mắt đầu tiên là đã tìm kiếm bóng dáng cô ấy, ngay từ giây đầu tiên là đã có thể cảm nhận sự tồn tại của cô ấy.

Cô gái này sẽ không giống những người khác, bất kể cô gái đó làm gì, người này cũng có thể nhượng bộ, bao dung, mà trong mắt khi nhìn cô gái đó sẽ tràn đầy chấm sáng, cho dù làm gì cũng không thể che lấp được.

Dù cho thế gian muôn dạng, chúng sinh đông đảo, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, trái tim sẽ lập tức bị hòa tan.

Có thể khiến người đó trở thành như vậy…

Có thể khiến Trần Hứa Trạch trở thành như vậy, có lẽ cũng chỉ có mình Chu Yểu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện