Lệ Dạ Kỳ nhìn cô biểu diễn khoa trương, không khỏi nhớ tới bìa tạp chí “Bách Lược” kỳ này, cô chụp ảnh cùng Điền Linh Vân, chủ đề là bạn thân.
Ảnh bìa rất đẹp, cô gái dưới ống kính tràn đầy khí chất, lạnh lùng và trí tuệ, đôi mắt bối rối và trống rỗng, thực sự quyến rũ mê người.
“Mì ăn được rồi”
Lúc Lệ Dạ Kỳ ngây người, cô đã lấy nĩa cuốn mì đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói chuyện với anh, dáng vẻ vô tư vô lo, không hề có gánh nặng thần tượng.
“Đừng có nhìn em, mì ngâm nước sẽ không ngon đâu, phải ăn thế này mới dai” Ngôn Lạc Hi hai bên má phồng lên, ăn đến say sưa, đây chỉ là thức ăn nhanh..
Lệ Dạ Kỳ thu hồi ánh mắt, bưng mì lên chậm rãi ăn.
Nam nhân mặc âu phục màu đen được cắt may khéo léo, thân hình cao lớn, lạnh lùng nghiêm túc, tướng ăn tao nhã, thật giống như bọn họ giờ phút này không phải ở cửa hàng tiện lợi chật chội 24 giờ, mà là ngồi ở trong nhà hàng Tây cao cấp xa xỉ hoa lệ.
“Sao có người ngay cả ăn mì ăn liền cũng đẹp như vậy? "Ngôn Lạc Hi thình lình khen ngợi một câu.
“Phốc" một tiếng, Lệ Dạ Kỳ bị sặc, anh đăt nắm tay lên môi, khó khăn nuốt mì trong miệng xuống, chật vật ho thật lâu, Ngôn Lạc Hi vội vàng buông ly xuống, kiễng mũi chân vỗ nhẹ lưng anh.
“Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa, em đi lấy chai nước cho anh”
Dứt lời, cô xoay người đi mua nước.
Lệ Dạ Kỳ quay đầu, nhìn cô cầm nước tới, vừa đi vừa vặn nắp.
Có lẽ là nắp chai hơi chặt, cô tốn chút sức lực, đến khi đi đến bên cạnh anh mở ra đưa nước suối đến trước mặt anh.
“Uống một chút sẽ đỡ hơn”
Lệ Dạ Kỳ bất ngờ nhìn chai nước trong tay cô, ánh mắt dời lên, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương lại sốt ruột.
Anh đột nhiên đưa tay qua, nắm lấy cổ tay cô, tay kia giữ lấy gáy cô.
Anh cúi đầu, bá đạo phủ lên môi cô.
Ngôn Lạc Hi lập tức nắm chặt bình nước khoáng, mắt mở to, sững sờ nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, anh hơi nhắm mắt lại, hôn vô cùng chuyên chú, bộ dáng gợi cảm nói không nên lời.
Trong hô hấp, quấn quanh khí tức nam tính mát lạnh trên người anh, tim cô đập thình thịch điên cuồng, không rõ, vì sao anh đột nhiên hôn cô.
Nụ hôn kết thúc, Lệ Dạ Kỳ chậm rãi rời khỏi môi cô, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nắm cằm cô.
Hai người đến rất gần, hơi thở đều quấn lấy nhau.
Dưới ánh đèn sáng ngời của cửa hàng tiện lợi, cánh môi phấn nộn của cô, thật sự làm cho người ta muốn cắn mạnh một cái.
Hơi thở anh hơi loạn, thấp giọng khàn khàn mở miệng, "Thích nụ hôn của anh không?”
Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần, đối diện với ánh mắt cực nóng của người đàn ông, cô xấu hổ uống một ngụm nước, vừa quạt gió vừa giả ngu, "Cay quá”
Nói xong, cô lui về khoảng cách an toàn, nâng mì lên tiếp tục ăn.
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô giả vờ giả vịt, trong lòng vui vẻ, anh dựa vào vách tường, thờ ơ cầm lấy nước khoáng cô uống một ngụm, Ngôn Lạc Hi muốn ngăn cản đã không còn kịp, "Cái đó là của em đang uống”.
Lệ Dạ Kỳ uống nửa chai nước, mới đem cỗ nhiệt độ bốc lên kia ép trở về, liếc xéo cô một cái, chế nhạo nói: "Nước miếng của em còn nuốt được, huống chi là nước em uống qua rồi?"
“……”
Ngôn Lạc Hi nhất thời mặt đỏ tới mang tai.
Ăn xong đã hai giờ sáng, trên đường không có bóng người, ngay cả xe cũng rất ít, hai người chậm rãi đi về phía khách sạn, "Chiều mai em lên máy bay đi Đồng Thành, anh sẽ ở Giang Thành mấy ngày?"
Lệ Dạ Kỳ nghiêng đầu nhìn cô một cái:"Chiều mai về đế đô.”
Ngôn Lạc Hi biết, Lệ thị liên quan đến không ít lĩnh vực, đều là người nổi bật trong ngành, nhưng duy nhất không tham gia vào ngành giải trí.
“Ừ” Trò chuyện lúng túng có chút khó tiếp tục, Ngôn Lạc Hi bĩu môi, người nào đó luôn