"Chờ một chút, Phó Luân"
Bạch Kiêu thấy môi Phó Luân sắp dán lên cô gái anh lên tiếng ngăn lại.
"Phương pháp của cậu sai rồi, như vậy không cứu được cô ấy".
Phó Luân cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, ngữ khí cũng có chút hùng hổ dọa người, "Sai chỗ nào rồi?"
"Để tôi làm cho cậu xem"
Bạch Kiêu quỳ trên mặt đất, hết sức chăm chú kiểm tra tình trạng hô hấp của Ngôn Lạc Hi, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dùng ngón cái và ngón trỏ siết chặt mũi cô.
Anh hít sâu một hơi, hoàn toàn che miệng Ngôn Lạc Hi lại, dùng tốc độ hai giây liên tục thổi hai hơi, thổi khí xong, phát hiện lồng ngực cô chậm rãi bắt đầu phập phồng.
Phó Luân nhìn môi Bạch Kiêu đặt trên miệng Ngôn Lạc Hi, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, tư vị gì cũng có, biết rõ chỉ đang cứu người nhưng lại thành loại cảm giác hoang đường cho rằng bọn họ đang hôn môi.
Bạch Kiêu vươn ngón tay đặt ở chỗ tĩnh mạch cổ Ngôn Lạc Hi chảy qua, mạch cô đập vô cùng yếu ớt, anh ngẩng đầu nói với Phó Luân đang sững sờ: "Dựa theo cách vừa rồi của tôi, cứ cách năm giây thổi hơi cho cô ấy"
Phó Luân lòng nóng như lửa đốt, thấy Ngôn Lạc Hi không có dấu hiệu tỉnh lại không chút suy nghĩ liền học theo phương thức của Bạch Kiêu, ngón tay thon dài bóp chặt mũi của cô, tay kia nhẹ nhàng đỡ cằm của cô, mắt nhắm lại cúi đầu.
"Phốc "một tiếng.
Ngôn Lạc Hi phun ra một ngụm nước, cả người mơ màng tỉnh lại.
Mà mới vừa cúi người, Phó Luân bị phun một mặt đầy nước, cả người đều có chút dại ra nhìn, trong lòng có một vạn dấu *** chạy như điên mà qua.
"Khụ khụ khụ.
"Ngôn Lạc Hi ho dữ dội.
Bạch Kiêu vội vàng đỡ cô dậy, khóe mắt thoáng nhìn Phó Luân đã cứng đờ, anh có chút buồn cười, vỗ nhẹ lưng Ngôn Lạc Hi, ôn nhu nói:"Cô bị đuối nước, thấy đỡ hơn chưa?"
Ngôn Lạc Hi nhìn bốn phía, thấy hơn phân nửa nhân viên trên thuyền cứu hộ đều nhìn chằm chằm cô, cô xấu hổ xoa xoa mũi, bỗng nhiên nhíu mày, "Mũi đau quá đi"
Bạch Kiêu nhìn cái mũi đỏ bừng của cô, nhịn không được cười một tiếng, dặn nhân viên công tác lấy khăn mặt đến.
Nhân viên nhanh chóng lấy khăn ra, Bạch Kiêu nhận lấy khoác lên người cô, nhìn sắc mặt cô dần dần khôi phục hồng nhuận, anh thoáng yên tâm, nhận lấy nước ấm nhân viên công tác đưa tới.
Súc miệng, vừa rồi uống nhiều hồ nước như vậy, trong miệng sẽ không thoải mái.
Trong miệng quả thật có cổ hồ nước tanh mặn, cô súc miệng, lại đem còn dư lại hơn nửa chén nước uống xong, lúc này mới cảm giác cả người đều sống lại.
Ánh mắt thoáng nhìn Phó Luân quỳ một gối bên cạnh, cằm của anh ta còn đang nhỏ nước, nhớ tới vừa rồi lúc tỉnh lại, anh ta hô hấp cho cô, trong lòng có chút không tự nhiên, "Phó Luân, cám ơn anh cứu em"
Phó Luân nhìn cô chân thành nói lời cảm ơn, anh ta mở miệng, là câm điếc ăn hoàng liên có không nói lên lời đứng dậy, buồn bực xuống thuyền cứu sinh, chống bè trúc trượt lên bờ.
Ngôn Lạc Hi sững sờ nhìn bóng lưng Phó Luân, hỏi Bạch Kiêu, "Anh ấy bị sao vậy?
"Chắc đang ngại" Bạch Kiêu cười nhạt, mọi người đều là đàn ông, ánh mắt Phó Luân nhìn Ngôn Lạc Hi cực nóng mà mập mờ, còn tràn ngập địch ý đối với tất cả người khác phái tiếp cận, sao có thể không nhận ra tâm tư này.
Nếu đương sự không vạch trần, anh tự nhiên cũng không nhiều lời, càng không nói ra vừa rồi là anh cứu người, dù sao Phó Luân vốn cũng muốn cứu cô ấy!
Cả người Ngôn Lạc Hi ướt sũng, lúc này gió thổi qua, toàn thân đều lạnh phát run.
Nhận thấy cô lạnh, Bạch Kiêu đỡ cô dậy, sau đó cởi áo khoác thể thao khoác lên vai cô, "Chúng ta về bờ trước, thay quần áo ướt"
Bạch Kiêu đỡ cô vào khoang thuyền, Lê Trang Trang đang bị mấy nhân viên công tác vây quanh hỏi han ân cần, thấy cô đi vào, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui mừng nói: "Lạc Hi, cô không sao là tốt rồi, thật ngại quá, vừa rồi