Lệ Dạ Kỳ dừng bước một chút, vẻ mặt cũng hơi giật mình, dường như không ngờ lại gặp phải một màn hoạt sắc sinh hương như vậy.
Sau khi phản ứng lại, anh vội vàng đóng cửa không cho người khác nhìn trộm vẻ đẹp của cô.
Anh chậm rãi bưng đồ ăn đi đến giường bệnh, nhìn thấy cô đang ngượng ngùng trốn dưới chăn, làn da ở cánh tay lộ ratrắng nõn, như được phủ một lớp ánh trăng trắng nhẹ, khiến khuôn mặt thanh tú của cô trở nên nhỏ nhắn và quyến rũ.
.
Lệ Dạ Kỳ vẻ mặt lơ đãng một lát, ngồi xuống bên giường, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Thay quần áo sao không đóng cửa?"
Ngôn Lạc Hi mặc quần áo nửa vời quấn người rất khó chịu, cô không chớp mắt nói:"Anh quay người lại, em mặc quần áo vào trước."
"Nếu anh không quay, em sẽ không mặc?"
Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt lưu manh, dáng vẻ xấu xa khiến Ngôn Lạc Hi hận đến nghiến răng.
Cô buồn bực cắn môi nhìn anh, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thập phần muốn chà đạp, Lệ Dạ Kỳ nhìn thấy ngay cả xương cụt cũng kìm lòng không đậu tê dại.
Cô gái này quả nhiên là hồ ly tinh chuyển thế, chỉ một ánh mắt cũng có thể câu đi ba hồn bảy phách của anh.
"...."
Anh hơi nghiêng người đi qua, ngón tay dài lặng thon thả nắm lên cằm của cô, hai người cách cực gần, hơi thở đều dây dưa cùng một chỗ, mập mờ tia lửa bổ vào lộp bộp văng khắp nơi.
Ngôn Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cổ họng khô khát một trận, trong hô hấp tràn đầy hormone nam tính độc quyền trên người anh, cổ họng cô trượt lên trượt xuống một chút, rầm một chút nuốt nước miếng.
Một tiếng này giống như chạm vào cơ quan gì đó, bỗng nhiên bị người đàn ông bá đạo hôn lấy.
Trái tim Ngôn Lạc Hi dường như ngừng đập nửa nhịp.
Bị động chấp nhận nụ hôn như mưa to gió lớn của anh, cô giống như muốn chết đuối ở trong đó.
Không kìm lòng đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, cả người giống con mèo nhỏ rụt dưới thân người đàn ông, dây dưa theo sự nhiệt tình si cuồng từ anh dành cho.
Cô gái nhỏ trong ngực có chút mẫn cảm run lên, giọng nói ẩn nhẫn đau đớn, Lệ Dạ Kỳ bỗng nhiên dừng lại, khó hiểu nhìn về phía eo cô.
Trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi kia phủ kín vết bầm, bởi vì thời gian đã lâu màu sắc càng đậm đến đáng sợ.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày thành một đoàn, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vuốt qua, giống như làm cô thêm đau đớn, cả người lập tức co rúm lại, xấu hổ đến mức lần nữa lấy chăn bọc mình lại.
Vẻ mặt người đàn ông u ám một cách đáng sợ:"Đây là chuyện gì hả?"
Ngôn Lạc Hi cả người đều rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt run sợ nhìn anh, đôi môi sưng đỏ hơi mím lại, bộ dáng ủy khuất như là đang lên án sự tàn bạo của anh, trong nháy mắt đánh trúng một chỗ mềm mại nhất trong lòng người đàn ông.
Vẻ mặt anh dịu dàng, giọng nói cũng có chút thương tiếc:"Anh không phải hung dữ với em, chỉ là lo lắng cho em, bị thương vì sao không nói cho anh biết?"
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, trong mắt đã ngấn lệ, mặt mày rủ xuống, uất ức không nói lên lời giống như cô vợ nhỏ bị răn dạy.
Trái tim Lệ Dạ Kỳ mềm nhũn, đưa tay ôm cô vào lòng, anh thở dài một tiếng, cằm nhẹ chống lên đầu cô:"Bà xã, anh biết mình làm chồng rất nhiều thiếu sót, em có thể cho ta một chút thời gian hay không, chờ anh một chút, chúng ta sẽ dần tốt hơn"
Trái tim rung động đến phát đau, hốc mắt ngứa ngáy, cô chớp chớp một cái, nước mắt bất ngờ không kịp đề phòng lăn xuống, "Em…"
Lệ Dạ Kỳ xoay người cô lại hướng về phía cô, thấy trên lông mi cô dính nước mắt trong suốt, anh nghiêng người hôn lên, mút đi nước mắt ẩm ướt, "Đừng khóc"
Qua một hồi lâu, tâm tình Ngôn Lạc Hi mới ổn định lại, sau khi khóc xong, cô ngượng ngùng đến không dám nhìn anh.
Lệ Dạ Kỳ ôm lấy cô, nghĩ tới vết bầm tím trên lưng, anh lại hỏi: "Vết thương đó từ đâu mà có?"
"Rơi xuống hồ không cẩn thận đụng