"Bơi bướm".Lệ Dạ Kỳ lặp lại một lần.
"Cho nên cô ấy không thể sợ nước"
Ý muốn nói, một đạp này của Lê Trang Trang là cố tình.
Ngôn Lạc Hi cúi đầu, nhìn tấm chăn màu xanh da trời, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Ai nói, anh bị che mắt không thấy rõ hành động của Lê Trang Trang, trong lòng anh giống như gương sáng.
Chẳng qua giữa cô và Lê Trang Trang, anh lựa chọn bảo vệ Lê Trang Trang.
Hai ngày sau, Ngôn Lạc Hi thân thể khỏi hẳn xuất viện, bởi vì cô nằm viện đã làm chậm trễ toàn bộ tiến độ của chương trình.
Tuy Lý Gia Hòa cam đoan chờ cô trở về quay tiếp nhưng chủ đầu tư không thể để hàng chục nhân viên ở lại Đồng Thành chỉ để đợi một mình cô.
Khi xuất viện, đoàn chương trình đã ghi hình xong tập thứ ba và thứ tư, vội vã đến cố đô lịch sử tiếp theo, Lăng Thành, để quay tập thứ năm và thứ sáu.
Cô đáp chuyến bay đêm khuya đến Lăng Thành.
Lệ Dạ Kỳ đưa cô ra sân bay, trong chiếc xe màu đen, Lệ Dạ Kỳ lo lắng nhìn cô:"Sức khỏe chỉ vừa mới ổn, thật sự không cần nghỉ ngơi mấy ngày mới đi làm sao?"
Ánh mắt Ngôn Lạc Hi từ ngoài cửa sổ xe lung linh thu hồi lại, cô nghịch ngợm nháy mắt nhìn anh:"Không làm em lấy đâu ra tiền xài đây?"
"Anh có".Lệ Dạ Kỳ buồn bực nói.
Ngôn Lạc Hi bật cười, nói:"Anh có là của anh, em kiếm được mới là của em, phụ nữ nên tự chăm sóc bản thân"
Từ khi bị đuổi ra khỏi nhà, còn bị Lục Chiêu Nhiên phản bội, cô ý thức sâu sắc, phụ nữ độc lập tự chủ phải kiếm nhiều tiền, là rất nhiều tiền.
Với lại, thân phận anh trưng bày nơi đó, cô càng phải cố gắng trở nên ưu tú, thật ưu tú hơn mới có thể công khai ở cạnh anh.
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, đem cô bắt vào lòng ngực, bá đạo tuyên bố:"Cả người anh đều là của em, tiền của anh tại sao không phải của em?"
Ngôn Lạc Hi nép vào trong ngực anh, thấy quai hàm anh căng ra, đôi môi mỏng mím chặt, trông rất không vui.
Cô đưa tay, tinh nghịch nâng khóe miệng đang hạ xuống của anh.
Người đàn ông này từ trước đến nay đều nghiêm túc, giờ phút này lại có chút vui mừng khó hiểu, cô hì hì cười rộ lên
"Em biết, em biết, Lệ tiên sinh nhà em rất giàu, của cải đều là của em"
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô chằm chằm, "Nếu em cảm thấy công việc mệt mỏi, không sao, về nhà anh nuôi em"
Giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, nhưng Ngôn Lạc Hi lắc đầu, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt cô sáng lấp lánh, "Lệ đại thần, em nghĩ ra một cách tốt nhất để anh đưa tiền cho em."
"Cách nào?"
Nhìn bộ dáng quỷ linh tinh của cô, không biết lại nghĩ ra thứ gì kỳ lạ.
"Anh đầu tư một bộ phim truyền hình, để em làm nữ chính, như vậy vừa tạo thành tựu sự nghiệp cho em, anh chính đáng đưa tiền em xài, mà còn là em dùng sức lao động đạt được, nhất cử tam tiện, anh nói có phải hay không?"
Cô gái ranh mãnh nháy mắt với anh, một đôi mắt biết nói nhìn anh, cô lấy lại sự nhanh nhẹn và sinh lực trước khi bị bệnh.
Lêk Dạ Kỳ mê hoặc nhìn cô, lúc này cho dù cô muốn lấy mạng anh, anh cũng không chút do dự trao cho cô, cúi người cắn một cái vào chiếc cằm trắng nõn sạch sẽ của cô.
Ánh mắt si mê quấn lấy:"Bà xã nói rất đúng, có kịch bản nào hay không?"
Ngôn Lạc Hi sờ sờ cái cằm đau nhức vì bị cắn, nghĩ đến vài kịch bản Cố Thiển đưa cô hai ngày trước.
Trong đó có một kịch bản nhân vật nữ chính đầy đặn rất thích hợp với cô, khiến cô muốn diễn vai này.
Cô bảo Cố Thiển đi hỏi thăm tình hình một chút, kịch bạn này vẫn chưa có nhà đầu tư nào nguyện ý vì thế cô lại chuyển hướng đến Lệ Dạ Kỳ.
"Có chứ, Thiển Thiển, đưa kịch bản cho chị"
Ngôn Lạc Hi chui ra khỏi lòng Lệ Dạ Kỳ, nhận kịch bản Cố Thiển đưa tới, cô nói:" Kịch bản em