Chiếc xe màu đen dừng bên ngoài chung cư
Thanh Thủy Loan, Cố Thiển ngồi ở ghế lái phụ, rõ ràng cảm giác người đàn ông bên cạnh tâm sự nặng nề, cô quay đầu nhìn anh"
"Thẩm Trường Thanh, tới nơi rồi"
Thẩm Trường Thanh phục hồi tinh thần, nhìn cô gái xinh đẹp, anh cởi dây an toàn nghiêng người ôm cô thấp giọng nỉ non:"Thiển Thiển, tối nay không về được không?"
Cố Thiển cả kinh hai mắt như chuông đồng, bị dọa sợ, cô run rẩy nói: "Thẩm Trường Thanh, anh đừng như vậy, chúng ta..."
Thẩm Trường Thanh nhẹ nhàng buông cô một chút, bàn tay to nắm cằm cô, hôn thật sâu, đau lòng đến không thể hô hấp.
Lựa chọn giữa sự nghiệp và cô, anh tình nguyện đánh mất đi sự nghiệp cũng không muốn buông tha cô.
Cố Thiển kinh ngạc luống cuống nhìn anh, chẳng biết tại sao giờ phút này cảm giác được nội tâm anh bàng hoàng nặng nề đến lạ, không hiểu sao không thể đẩy anh ra.
Bàn tay vốn từ chối, lại chậm rãi túm lấy quần áo anh.
Sau một lúc lâu, đôi môi dính chặt tách ra,
Thẩm Trường Thanh hôn lên trán cô, kiềm chế lui ra, "Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút"
Cố Thiển quẫn bách không dám nhìn anh, hốt hoảng đẩy cửa xuống xe, gió lạnh thổi vào cổ áo đến run rẩy, nhưng nhiệt độ trên mặt thế nào cũng không hạ xuống được.
Cô nhanh chóng đi vào tiểu khu, chờ Thẩm Trường Thanh lái xe đi, cô mới đi ra.
Vừa tới ven đường, một chiếc Rolls Royce màu đen xa hoa dừng trước mặt, cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống.
Cô cúi người nhìn thấy Mặc Bắc Trần ở ghế sau giữ kín như bưng, trong đầu cô oanh một tiếng, trống rỗng.
"Anh hai......"
Mặc Bắc Trần thản nhiên gật đầu, "Lên xe"
Cố Thiển luống cuống, mở cửa xe sau khom lưng ngồi vào, cửa vừa đóng lại, xe đã bỏ đi.
Cố Thiển co người bên cửa xe, giống như nai con sợ hãi, đôi mắt đen láy bất an di chuyển trong xe.
Cô vẫn rất sợ Mặc Bắc Trần, lần trước bị anh cường hôn, về sau cái cảm giác sợ này khắc vào linh hồn.
Bình thường, Cố Thiển không dám cãi lời Mặc Bắc Trần nhưng lần này vì Thẩm Trường Thanh
tích góp từng chút từng chút một dũng khí đối với Mặc Bắc Trần bằng mặt không bằng lòng.
Nhưng hiện tại, tình huống không ổn.
Cố Thiển chắc chắn đêm nay Mặc Bắc Trần ở chỗ này không phải trùng hợp.
"Anh hai, em....."
"Bốp" một tiếng vang nhẹ, Mặc Bắc Trần đốt một điếu thuốc, mặt mày trong trẻo lạnh lùng ở trong sương khói càng phát ra mê ly, phảng phất đang mạnh mẽ đè nén tâm tình dâng trào trong lòng.
Cố Thiển sợ hãi nhìn Mặc Bắc Trần, sống cùng anh ấy bao năm nay, mỗi lần bất động thanh sắc thì càng nguy hiểm.
Phải làm thế nào đây?
Cố Thiển rất muốn mình có siêu năng lực có thể biến mất khỏi mắt của Mặc Bắc Trần .
Sự bất an kéo dài nửa giờ cho tới khi xe dừng lại ở biệt thự lưng chừng, vững vàng dừng lại bên đường, Cố Thiển mới thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cục không cần cùng Mặc Bắc Trần ở cùng một không gian kín mít.
Mặc Bắc Trần phảng phất nhìn thấu ý nghĩ của
Cố Thiển, anh đẩy cửa xuống xe, tài xế đi tới, ghé vào bên tai nói nhỏ vài câu, Mặc Bắc Trần ưng ưng sắc bén ánh mắt quét về phía cửa lớn, mơ hồ thấy nơi đó dừng một chiếc xe màu đen.
Mặc Bắc Trần nhếch môi, nếu đã không chịu buông tay, như vậy anh cần phải làm chút gì đó, để cho hắn xác định vị trí của mình.
Cố Thiển nơm nớp lo sợ, bỗng nhiên nhìn thấy Mặc Bắc Trần nở nụ cười, cô sợ tới mức hồn phi phách tán, co cẳng chạy vào biệt thự, vừa chạy hai bước, eo nhỏ bị một đôi cánh tay sắt quấn lấy, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đã bị anh chống lên thân xe.
Sau lưng Cố Thiển tay nắm cửa chạm đến ẩn ẩn đau đớn, cô hoảng sợ nhìn người đàn ông kh ủng bố hơn cả ma quỷ trước mặt.
"Anh hai..."
Mặc Bắc Trần mắt đen híp lại, bàn tay to chống lên nóc xe bên tai cô, khoảng cách giữa cả hai trong nháy mắt kéo gần lại, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi nicotine trên