Ngôn Lạc Hi đi ra khỏi cung Bình Dương, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh xe bảo mẫu.
Trong miệng anh ngậm điếu thuốc, âu phục khoác lên cổ tay, cà vạt lỏng lẻo đeo trên cổ, cúc áo sơ mi cởi ra ba cái, lộ ra một mảnh da thịt khiến người ta mơ màng.
Thấy cô đi tới, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn qua, chờ cô đến gần, anh hỏi: "Mệt không?"
Ngôn Lạc Hi lành lạnh liếc anh một cái, lập tức lên xe ngồi xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại:"Em mệt mỏi như vậy bởi vì ai a, em nói anh là đại nam nhân, có thể đừng trẻ con như vậy được không? Hở chút là đòi cho người ta nghỉ làm?"
"Biết vậy thì đừng chọc giận anh"
Ngôn Lạc Hi tức giận nghiến răng nghiến lợi:"Kẻ giàu bọn anh đều thích làm như vậy? Ỷ có tiền có quyền không coi ai ra gì, cướp đoạt, tuỳ tiện điều khiển sự nghiệp mạng sống của người khác?"
Lệ Dạ Kỳ híp mắt:"Phu nhân, ở thế giới tồn tại quy luật sống gọi là luật rừng.
Ông trời cho bọn anh quyền lực, chính là để sử dụng vào những lúc cần thiết sẽ đạt được thứ mình muốn, đúng không?"
"Nói đến dễ nghe như vậy, cũng chỉ là ăn cướp"
Lệ Dạ Kỳ nhả một làn khói sương liếc nhìn cô nói:"Nói cách khác, cướp người hay vật yêu thích, vốn dĩ bản chất đàn ông đều như vậy không liên quan tới việc có tiền hay không"
Ngôn Lạc Hi thế mà lại cảm thấy anh nói rất có đạo lý, không không không, cô nhất định là bị anh tẩy não.
“Anh chỉ cố nguỵ biện, nói cái gì bản chất đàn ông? Thực chất là để che đậy bản chất bắt nạn" Ngôn Lạc Hi từ trong lòng ngực anh giãy dụa muốn đi ra nhưng lại bị cánh tay thép cứng cỏi kia ôm chặt về.
"Đó là vì bọn anh có vốn để bắt nạn"
Ngôn Lạc Hi lại không có lời mà chống đỡ.
"Dựa vào bóng dáng tổ tiên thì có gì hay?" Ngôn Lạc Hi khinh thường nói, nếu cô sinh ra đã là bạch phú mỹ thì ai dám bắt nạt.
Lệ Dạ Kỳ rít một hơi thuốc, làn khói nhàn nhạt từ đôi môi mỏng khẽ hé ra, cười nhạt nói:"Chen chúc giữa hàng vạn anh chị em, thuận lợi sinh ra ở Lệ gia đã là chiến thắng, em không phục, đầu thai lần nữa xem thử”
"! ! "
Ngôn Lạc Hi dở khóc dở cười:"Anh đang nói đùa phải không?”
“Không, anh đang nói sự thật”
Ngôn Lạc Hi:”Hoá ra chúng tôi bị ức hiếp là bởi vì đầu thai sai chỗ?”
Lệ Dạ Kỳ dập thuốc nói:”Không sao, tìm được chồng tốt cũng là đầu thai lần hai”
“!.
”
Ngôn Lạc Hi thật muốn ngồi xổm trong góc, hình tròn nguyền rủa anh ta mau chóng phá sản!
“Lệ Dạ Kỳ, có thể khuyên anh em cao quý của anh đừng phong sát Thẩm Trường Thanh được không?”
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, hoá ra vừa rồi cô tức giận ầm ầm với anh là vì chuyện Cố Thiển.
Anh bình tĩnh nói:”Phu nhân, em không biết Cố Thiển đối với Mặc Bắc Trần ý nghĩa gì đâu, cha mẹ anh ấy còn không quản được huống chi anh đi khuyên, không thể nào!”
“Mặc Bắc Trần thích Cố Thiển thì cứ theo đuổi em ấy.
Tại sao dùng thủ đoạn tàn nhẫn phong sát Thẩm Trường Thanh?”
“Luật rừng là quy luật sống thế giới này” Lệ Dạ Kỳ không cho rằng Mặc Bắc Trần làm gì quá đáng, nếu kẻ nào dám thèm muốn phụ nữ của anh, thủ đoạn của anh còn tàn nhẫn hơn nữa!
Ngôn Lạc Hi tức giận, ngồi sang ghế khác, quay đầu nhìn ra cửa sổ:”Tôi không muốn nói chuyện với bọn man rợ”
Thẩm Trường Thanh nói về hoàn cảnh rất
giống cô, đi từ bước sơ cấp đến được ánh đèn sân khấu, cố gắng phấn đấu bao nhiêu, trải qua không ít gian nan khổ cực mà mấy tên ngậm sẵn thìa vàng trong miệng không thể nào hiểu được.
Lệ Dạ Kỳ giơ cánh tay ôm cô vào lòng, giọng trầm khàn nói:”Chuyện của Cố Thiển đừng lo lắng nữa”
“Giờ tôi muốn lo đó, thì sao?”
“Bà xã, đừng lo chuyện người khác, lo lắng một mình anh là đủ rồi”.
Giọng nói đàn ông