Dì Đồng đỡ cô ngồi xuống ghế, lấy hòm thuốc giúp cô xử lý vết trầy trên tay và mặt.
Vừa thoa lên da, cô đau đến co rúm lại, dì Đồng thấy thế chau mày nói:"Sao lại bị thương nặng như vậy? Gương mặt dùng để kiếm cơm, lỡ không may để lại sẹo thì thế nào?"
Ngôn Lạc Hi cảm động, suýt chút để nước mắt lăn dài trên mặt: "Dì Đồng, không sao đâu, vết trầy hai ngày nữa sẽ lành thôi, con còn trẻ chức năng tái tạo da rất tốt"
Dì Đồng nhìn lên, luôn cảm thấy ở cô có gì đó không ổn.
"Phu nhân, có việc gì lại chạy ra ngoài sớm như vậy?"
"Đi dạo a"
"Phía sau núi còn chưa khai phá, xung quanh rừng rậm nguyên sơ, lỡ lạc đường thì làm sao? Lần sau ở sân đình viện mà tản bộ, nhìn những vết thương này xem, làm người ta đau lòng biết bao nhiêu" Dì Đồng vừa cằn nhằn, vừa thoa thuốc.
"Dạ".
Ngôn Lạc Hi lại muốn khóc.
Một lát sau, chờ dì Đông thoa xong thuốc, cô nói:"Dì Đồng, con cùng người đại diện phải bay đi Giang Thành chụp ảnh, hai ngày sẽ không có nhà, dì nói Lệ đại thần giúp con một tiếng"
Trở thành người đại diện một hãng mỹ phẩm lớn nhờ vào Điền Linh Vân ra mặt giúp cô, sau khi huỷ hợp đồng cùng Hằng Tinh, chị Lâm đã giao toàn bộ công việc chuyển qua cho Điền Linh Vân cũng là quản lý hiện tại của cô.
"Phu nhân, trên mặt bị thương như vậy có ảnh hưởng đến công việc không?"
"Không có gì đáng ngại, đến lúc đó trang điểm đắp lên một cái, không có vết sẹo nào là không giải quyết được"
Ngôn Lạc Hi đứng dậy lên lầu, đứng tại phòng ngủ chính trống trải, lòng cô cũng trống rỗng.
Sau đó, thu dọn một chút hành lý, kéo vali, lên xe bảo mẫu rời khỏi biệt thự chạy đến sân bay cùng Điền Linh Vân.
Trên xe, bên ngoài cửa sổ cảnh vật lao vùn vụt, cô quay đầu nhìn lại, phía xa kia là biệt thự Bán Sơn vây kín bởi tầng sương mù, cuối cùng nơi đó cũng không phải là đích đến để cô trở về.
Ở sân bay lúc này, Điền Linh Vân đứng ở quầy kiểm tra an ninh, cổ tay không ngừng nâng lên đưa xuống nhìn đồng hồ.
Điện thoại Nhị Lạc không gọi được, loa phát thanh thông báo gần đến giờ xét vé lên máy nay, Điền Linh Vân lòng như lửa đốt, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Ngôn Lạc Hi từ ngoài cửa sân bay, cô mặc áo khoác màu xanh bộ đội, chân mang giày nhựa đang đi đến, lúc này mới liền thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Ngôn Lạc Hi đến nơi, thời gian cũng không còn lại bao nhiêu bắt đầu xét vé qua kiểm an.
Mãi cho đến ngồi trên máy bay, hai người mới thật dài nhẹ nhàng thở ra:"Má ơi, suýt chút nữa chạy muốn tắt thở, hôm nay mà đến không kịp là phải đền hợp đồng rồi, Nhị Lạc! cậu! cậu sao lại bị thương thế này?"
Ngôn Lạc Hi vừa rồi mang theo mũ lưỡi trai, chặn hơn nửa gương mặt, bây giờ cởi mũ, vết trầy trên mặt nhìn một cái thấy rõ.
“Không cẩn thận bị ngã, đã thoa thuốc rồi"
Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói.
Điền Linh Vân nghiêm túc xem kỹ mặt cô:"Ngã kiểu gì mà thành ra như vậy?"
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đã bắt đầu tại cất cánh, cô hời hợt nói: “Thì bị ngã, lăn một vòng núi phía sau biệt thự"
"Đang yên đang lành chạy ra sau núi làm gì để bị thương, cái này là chụp ảnh quảng cáo đó, cậu thế này lỡ người ta không cần nữa thì biết làm sao?"
Điền Linh Vân liên tiếp ném ra ngoài mấy vấn đề.
“Yên tâm đi, mình ngay cả lời thoại cũng đã chuẩn bị cho bọn họ, không có bất kỳ vết sẹo nào mà kem chống nắng không thể giải quyết được, có phải rất sáng tạo?"Ngôn Lạc Hi cười nói.
Điền Linh Vân nhíu mày:"Bây giờ là lúc nào rồi cậu còn tâm tình tự đùa chính mình? Bất quá, nghe cũng có lý, có thể trao đổi cùng đối tác của tôi"
"Quảng cáo thành công, cậu nói đối tác chia cho mình chút hoa hồng đi".
Nói đến tiền, mắt Ngôn Lạc Hi sáng lấp lánh.
Điền Linh Vân đưa tay lên trên trán cô vỗ một cái:"Nghĩ hay lắm, người phát ngôn này là từ tay Lê Trang Trang cướp về, còn không biết xấu hổ, tới đó bọn họ chịu hay không còn chưa biết"
"Cướp từ Lê Trang Trang?"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, hai năm nay tài nguyên trong tay Lê Trang Trang dồi dào tăng đến sợ, chỉ nghe cô ta cướp của