"Bốp" một tiếng.
Lê Trang Trang bị tát ngã xuống đất, bị đánh mạnh đến mức choáng váng, vô thức lấy tay che đi đôi má bỏng rát, không tin được ngẩng đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ đang tức giận.
"Sao anh đánh em?"
"Cái tát này là vì Tịch Uyên, trước khi chết cũng lo lắng cho cô, cô không xứng đáng với phần tình cảm đó"
Năm năm qua, anh chăm sóc quan tâm cô ta cũng chỉ vì Tịch Uyên, không có Tịch Uyên, Lê Trang Trang đối với anh chỉ là người xa lạ.
"Bốp" lần nữa, lần này Lê Trang Trang bị tát đến khoé môi chảy máu quỳ rạp dưới đất hoàn toàn không đứng dậy nổi.
Hai bên má sưng phù như mặt heo, chứng tỏ cái hai cái tát này Lệ Dạ Kỳ không hề hạ thủ lưu tình.
"Cái tát này là thay Hi Nhi trả lại cho cô"
Lệ Dạ Kỳ đứng lên, nhân tình nặng nề tồn đọng trong lòng lâu dài đến giờ phút này rốt cục được giải thoát.
Tịch Uyên, cô ấy không còn là người phụ nữ anh yêu, tôi cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô ta nữa.
Xin lỗi, tôi thất hứa rồi!
Lời Lệ Dạ Kỳ nói giống như kim thép dày đặc đâm vào lòng Lê Trang Trang, nhìn bóng lưng kiên quyết của anh, không biết dũng khí từ đâu tới, cô ta bỗng nhiên gào thét:"Lệ Dạ Kỳ, anh nghĩ như vậy là bảo vệ cô ấy? Đến cuối cùng, anh chỉ làm cô ấy tổn thương hơn thôi"
Lệ Dạ Kỳ dừng bước xoay lại, giọng lạnh lùng:"Cô nói cái gì?"
"Bởi vì anh, tất cả là vì anh.
Nếu không có tình cảm với tôi tại sao lại ân cần, chăm sóc tôi chu đáo đến mức tôi lầm tưởng anh cũng thích tôi, chờ khi anh xuất ngủ tỏ tình.
Nào ngờ, anh không một lời đi cưới Ngôn Lạc Hi.
"Tôi ghét cô ta, cũng rất ghét anh.
Nếu không vì anh tôi làm sao biến thành người chính mình cũng không nhận ra.
Phải, là tôi kêu người bắt cóc cô ta, tôi muốn cô ta bị nhục nhã mất hết tất cả bị ném xuống mười tám tầng địa ngục, biến mất khỏi thế giới này không còn khả năng tranh giành đàn ông với tôi được nữa"
Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Lê Trang Trang vì oán giận trở nên xấu xí khó coi.
Lệ Dạ Kỳ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm:"Lê Trang Trang, tôi không hứng thú loại phụ nữ dã tâm như cô, nếu dám đụng tới Hi Nhi lần nữa, tôi để cô chết không có chỗ chôn thây"
Nói xong, anh kiên định rời đi.
"Ầm" một tiếng, biệt thự trở nên yên tĩnh.
Lê Trang Trang nằm trên thảm đau đớn hét lên:"Lệ Dạ Kỳ, anh sẽ hối hận, nhất định hối hận."
Chu Bắc bên trong xe, nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ trở lại vội mở cửa đợi anh lên, khởi động xe rời khỏi biệt thự.
Chu Bắc ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu hỏi:"Thất gia, đã giải quyết xong chưa?"
Lệ Dạ Kỳ cụp mắt, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi không giấu được:"Chu Bắc, đến nghĩa trang Nam Sơn"
Một giờ sau, Lệ Dạ Kỳ cầm một bó hoa cúc vàng, cúi người đặt xuống bia mộ.
Anh nhìn bức hình Tịch Uyên đang mặc quân phục mỉm cười thật thà, ngay thẳng.
10 năm chiến hữu không bao giờ quên cảnh được tượng đồng đội chết trước mặt mình, anh cảm kích Tịch Uyên hi sinh mạng sống cứu anh, vì thế mà khi
Lê Trang Trang gây khó dễ vợ mình vẫn nhắm mắt làm ngơ không để ý đến cô.
Vì thái độ dung túng đó, suýt chút đã khiến Hi Nhi mất mạng.
Khi anh đá văng cửa khách sạn, nhìn thấy cô run rẩy co ro bên giường lúc đó anh biết mình sợ hãi tới mức nào.
"Tịch Uyên xin lỗi, tôi không thể giúp anh chăm sóc Lê Trang Trang được nữa.
Bởi vì tôi đã tìm thấy cô gái cả đời này tôi muốn bảo vệ.
Anh chắc chắn sẽ mừng cho tôi, đúng không?"
Lệ Dạ Kỳ nhắm mắt, gió từ từ thổi tới tung bay mái tóc của anh, anh đứng trước bia mộ hồi lâu, cho đến khi nó gần như hóa thành đá mới quay người rời đi.
Phía sau bức ảnh trên bia mộ, Tịch Uyên bình tĩnh lặng lẽ ở đó như có lời