Lệ Dạ Kỳ cầm bàn tay nhỏ bé của Ngôn Lạc Hi, cảm xúc mềm mại không xương làm anh yêu thích không muốn buông, cuộc sống tưởng chừng như thuận lợi, thực ra mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Cái chết của Du Nhiên và Tịch Uyên đã đặt nặng xiềng xích trong lòng anh, nhiều năm như vậy, anh luôn nghĩ nếu không trả được thù cho bọn họ, cả đời làm sao an tâm, vui vẻ mà sống?
Rồi một ngày, cô vô tình bước vào cuộc đời anh, khiến cho trái tim băng giá bỗng chốc rung động.
Anh nghĩ cho dù là gánh nặng cũng nên để mình hạnh phúc.
Cô là con gái của Phó Tuyền thì sao? Cô là cô, Phó Tuyền là Phó Tuyền, điểm này anh rất rõ ràng.
Ngôn Lạc Hi giật mình:"Chấp niệm gì?"
"Sau này sẽ nói em biết".
Lệ Dạ Kỳ vuốt ve ngón tay cô, cụp mắt xuống lại thoáng nhìn cổ áo hơi rộng của cô, trước ngực trắng nõn khiến hô hấp anh dồn dập.
"Em phải mau chóng khoẻ lại, anh có một giấc mơ cần em và anh cùng anh hoàn thành"
Ngôn Lạc Hi ngây dại:"Giấc mơ gì?"
Lệ Dạ Kỳ cười như một con hồ ly, hơi híp mắt nói:"Anh muốn thành lập một đội bóng đá riêng"
Ngôn Lạc Hi theo bản năng liền cho rằng, anh là muốn cô giúp quản lý đôi bóng đá, nhưng cô không có kinh nghiệm, lại nói..."Em chỉ thích bóng rổ thôi, hồi còn đi học thần tượng Lưu Xuyên Phong, trường của bọn em thường tổ chức thi đấu, em thích nhất Tần học trưởng, anh ấy chơi bóng rổ đặc biệt lợi hại."
Tần học trưởng là cái quỷ gì, phải lưu ý!
Thấy cô lải nhải nói có bao nhiêu yêu thích Tần học trưởng, Lệ Dạ Kỳ trong lòng bốc lên tầng bong bóng
chua xót, anh bỗng nhiên cúi đầu che lại môi cô, Ngôn Lạc Hi đôi mắt mở to, phản xạ có điều kiện lui ra, che
miệng, mặt đỏ hỏi: "Sao anh lại hôn em?"
Lệ Dạ Kỳ hài lòng nhìn sự chú ý của cô lại một lần nữa quay về trên người anh, môi anh khẽ nhếch:"Bà xã, chúng ta đang nói về đội bóng đá"
"À, nếu anh muốn thành lập đội bóng đá, em không có thờ gian giúp anh xử lý đâu nhưng Điền Linh Vân thì có, cô ấy quen biết rất nhiều quản lý chuyên nghiệp, em sẽ tìm cô ấy hỏi thử giúp anh"
Ngôn Lạc Hi liếc anh, nhìn thân hình thon dài cùng với khí độ sang trọng, cũng không giống người thích bóng đá, sao đột nhiên lại quan tâm tới nó?
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi lắc đầu:"Nguyện vọng này chỉ có vợ anh mới giúp được anh thôi".
"Hả? "Ngôn Lạc Hi mê mang nhìn, anh có phải đang nói về bóng đá không vậy?
Lệ Dạ Kỳ bị dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của cô lấy lòng, anh cười tủm tỉm nói: "Từ giờ trở đi, một năm ôm hai đứa, nhiều nhất mười năm là có thể thành lập một đội bóng"
Một năm ôm hai đứa, nhiều nhất mười năm là có thể thành lập một đội bóng đá?
Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên phản ứng lại, hiểu vì sao lại nói chỉ có cô giúp anh được.
Cô lập tức đỏ mặt đến dưới cổ, che mặt xấu hổ phẫn nộ nói: "Em không phải heo nái."
"Em là heo nái đáng yêu của anh.
"Lệ Dạ Kỳ ghé qua, thấp giọng nói bên tai cô.
Ngôn Lạc Hi: "......"
Nằm viện hai ngày, Ngôn Lạc Hi không đề cập tới lời Phó Du Nhiên nói với cô ngày đó, ngày xuất viện, Tiết Thục Dĩnh tự mình tới đón, thấy cô khôi phục như lúc ban đầu bà mới yên tâm.
"Mẹ đã rất lo cho con, thấy con khoẻ mạnh, mẹ mới an lòng".
Tiết Thục Dĩnh cười híp mắt nói.
Ngôn Lạc Hi áy náy: "Xin lỗi, con để em lo lắng rồi"
"Đứa nhỏ ngốc, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy"
Tiết Thục Dĩnh lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân bỏ vào túi, đứa trẻ này thật sự làm người ta đau lòng muốn chết.
"Mẹ, để con".
Ngôn Lạc Hi vội vàng muốn đi lấy, lại bị Tiết Thục Dĩnh cầm cổ tay.
"Đã bảo con đừng khách khí, nhưng sao lại mang kịch bản tới đây? Có bé tội nghiệp, bệnh như vậy cũng không chịu nghỉ ngơi cho tốt.
"
Tiết Thục Dĩnh dạo gần đây toàn xem phim truyền hình mà Ngôn Lạc Hi đóng, đứa trẻ này càng ngày càng tiến bộ.
Cho dù là người thường cũng nhìn thấy, nghị lực phấn đấu của cô rất cao, trước ống kính vô cùng bình tĩnh, chỉ không ngờ đời tư cô lại cơ cực đến vậy.
Khó trách Tiểu Thất lại thích cô như thế.
Giới trẻ bây giờ ít ai như vậy, không kiêu ngạo, khiêm tốn từng bước từng bước dùng thực lực tiến lên phía trước, người như vậy sao có thể không yêu thích?
Ngôn Lạc Hi ngượng ngùng nói:"Con chỉ cảm thấy buồn chán nên lấy kịch bản ra xem giết thời gian"
Tiết Thục Dĩnh tiện tay lật xem, mặt trên tràn đầy bút ký, bà sẵng giọng: "Nếu ai cũng giết thời gian như con thì đạo diễn đang ngủ cũng